SAU CƠN BÃO
Cơn bão tan rồi…
quê ơi…
Cánh đồng ngạt nước… lúa bơi… sóng đùa…
Nón lá vành bục tủi chưa
Áo nâu sờn đục – miếng vừa vá xong
Cơ hàn nhiều chiếc lưng còng
Một nắm rơm khổ buộc vòng nỗi lo
Hồn nhiên những đợt sóng nô
Giọt mồ hôi lặng gió xô nếp đời
Tôi nhăn gào hỏi ông trời
Tay dơ, trơ, đứng,…
lệ rơi – quê à…
Cố lên, cố nhé
quê ta
Viết vần thơ
vuốt – thơ xoa nghiệp người…
18/09/2014
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét