TÔI BIẾT XIN LỖI RỒI NÀY
Đã nhiều lần tôi muốn nói
Nhiều hơn một câu xin lỗi
Lần nào cũng thế lại thôi
Tôi bỏ lỡ thật sự rồi…
Có người không chờ đợi được
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
TÔI BIẾT XIN LỖI RỒI NÀY
Đã nhiều lần tôi muốn nói
Nhiều hơn một câu xin lỗi
Lần nào cũng thế lại thôi
Tôi bỏ lỡ thật sự rồi…
Có người không chờ đợi được
CHỈ CÒN KỈ NIỆM TRONG TIM
(Tân hình thức)
Hắn ngồi nhớ lại quá khứ
nghèo nhưng vô tư như tiếng
rao lảnh lót thường mỗi ngày
trên dọc con phố của cô
HÃY CỨ HỒN
NHIÊN
Thuyền em
trôi giữa mộng đời
Gieo vào
mơ ước bao người
Một lần,
một lần này thôi
Em vẫn lặng
lẽ nụ cười…
Em đừng ghé bến tìm vui
XUÂN ĐANG VỀ
Này em! Xuân đang về đó
Trong vườn nụ đào mọng cương
Ghìm, giữ mong manh hơi sương
Muốn bung lang thang theo gió…
Cỏ dại ngóng từ đầu ngõ
GIẤC MƠ
ĐÊM
Đêm đùa
nghịch cùng cơn gió
Đánh rơi
sương gầy xuống cỏ
Lây nhiều hồn
nhiên thấy rõ
Lạc vào tầm
mắt trăng lên…
Chiếc bóng ai đó bỏ quên
VÌ MIỀN TRUNG
Nước ngập đồng
xanh lúa chết
Nước ngập mái
nhà mất hết
Chảy theo dòng
đục một mầu
Chảy trong nỗi
đau, mỏi mệt...
Lũ về hôm nay chảy xiết
NHỚ NHAU
Chiều buồn, chiều
lại nhớ nhau
Làm tim thổn thức,
anh đau
Khoảng cách như trời và đất
Tình ta bây giờ xa thật…
Ngày về đã thất
hứa nhiều
Làm sao khác được
em yêu
Máy bay vẫn còn
say ngủ
Cô-vít vẫn đang là chủ…
Nỗi buồn mất ngủ
nhiều đêm
Run run rẩy rẩy
môi mềm
Kể nhau chuyện
về cuộc sống
Để quên đi mầu giấc mộng…
Hàng cây xao động
gió chiều
Có về gió nữa bao nhiêu
Tình yêu trong
anh vẫn nở
Dành cho ai… đó… là… vợ…
28-09-2020
Nguyên Hữu
HOÀNG SU PHÌ
MÙA CHÍN
Lên Hà Giang
mùa lúa chín
Thấy Hoàng Su
Phì bịn rịn
Lâu đời những
ruộng bậc thang
Nương trên đồi
núi đại ngàn…
Chiếc khăn voan
mây hờ phủ
Đêm ngày ôm lấy
núi ngủ
Dãy Tây Côn
Lĩnh linh thiêng
Nụ cười người
La Chí hiền…
Nắng khoe từng
sợi vàng óng
Đàn thành những
chiếc chong chóng
Xòe cánh xung
quanh núi đồi
Bên nàng sơn nữ
múa vui…
Sắc tươi rộ trời
tháng chín
Mùa thu cũng phải tìm đến
Ngắm nhìn vẻ đẹp
vùng cao
Trải nghiệm văn
hóa đồng bào…
23-09-2020
Nguyên Hữu
NỢ TIẾP LUÂN HỒI
Em có còn là của
tôi?
Khi em quay bước
quên lời
Những hẹn thề khi nói vội
Giết thời gian nhưng chết tôi…
Kỉ niệm nào đó
trên môi
Bờ môi mỏng – dầy đều thấy
Sen tàn, em ạ… tuổi xanh
Cỏ ươm gọi dậy ngọt lành
Nức trời rực đất quê anh
Hôm xưa em ứ… đâu thành…
Anh hờn, anh lặng ra đi
Bỏ quên, đành quên em ạ
MẢNG TỐI
Góc trời nơi
tôi hận sắc
Tàn cuộc em vui theo người
U ám bạc bẽo mảnh đời
Đành quên, quay đi, bỏ cuộc…
Cũng chẳng cần chi lời ước
TẮM XUÂN THÌ
Trời buồn… buồn
ngủ rồi em
Sông quê thềm
đá… mát mờ
Đôi cô thiếu nữ
xuân tơ
Nghịch nô sóng nước hững hờ…
Xiêm y cởi bỏ ớ ơ
CÔ ĐƠN
Chén ân ly ái
mộng phiêu
Chăn đơn gối
chiếc cái điều
Tri kỷ bặt tăm
chẳng thấy
Bằng hữu mơ xa
bỏ chạy...
Buồn lòng đành giữ tiết vậy
TÌNH NỞ
Tôi biết tôi đã yêu em
Con đường - ngôi làng - chiếc bóng
Đã bao năm tháng tưởng quen
Vậy mà bỗng nhiên xa lạ...
Con đường vẫn còn trải lá