Đã
hết rồi khúc nhạc hờn
Tiếng réo gọi cũng tắt cơn
Tiếng réo gọi cũng tắt cơn
Bỏ
quên xuân thì đương sắc
Người
neo gió sương phó mặc
Nắm đất chờm lọng tóc xanh
Nắm đất chờm lọng tóc xanh
Vòng
hoa trắng đỏ mong manh
Ướt đêm đầu tiên chốn lạ
Mảnh trăng lạc thời buồn quá
Ngó hồn – hồn ngó… sầu u
Bật khóc vấp phải lời ru
Yêu thương tơ tình quẩn nốt
Sòn, la… bỗng kêu thoảng thốt
Trời nghiêng lỡ bước sai lề
Lẳng lơ cuộc sống bậm chê
Nơi
mờ ánh đèn phố thị
Nựng người phiêu diêu mộng mị
Xoa hắn vài bận đê mê
Chân thon hết bùn rồi quê
Nựng người phiêu diêu mộng mị
Xoa hắn vài bận đê mê
Chân thon hết bùn rồi quê
Đọng
bôi ê chề ái dục
Gột
rửa làm sao đào, trúc
Vòng
tình chụm mối một đêm
Đôi môi chợt nhếch dài thêm
Đôi môi chợt nhếch dài thêm
Thu
vai, rướn chân nhẩm đếm
Bàn tay dài hơn tìm kiếm
Đào bới tận đáy hố sâu
Làm đau một mối tình đầu
Nghẹn ngào tìm nơi ngụ mới
Bàn tay dài hơn tìm kiếm
Đào bới tận đáy hố sâu
Làm đau một mối tình đầu
Nghẹn ngào tìm nơi ngụ mới
Không
còn nghiêng ngửa kẻ tới
Không
còn xác thịt khoe mời
Điên rồ một bộ xương phơi
Lặng cười: vui – buồn… chốn mới…
Điên rồ một bộ xương phơi
Lặng cười: vui – buồn… chốn mới…
PHÙ
DU
20-12-2015
Nguyên
Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét