Chủ Nhật, 20 tháng 7, 2003

NỖI BUỒN



 

NỖI BUỒN

 

Nỗi buồn ơi - hãy ngủ ngoan nào

Trong tim tôi cứ nằm yên như thế

Đã bao giờ anh từng nghe thấy

Cô đơn gào và khóc chưa anh

Hay chỉ thấy tiếng trái tim anh

Đập rộn ràng, vội vàng những lúc

Anh vui cười trong giấc mơ anh

Để rơi hẫng trong tôi tan vỡ

Vun ra rồi bóng tối phủ quanh tôi

Tôi đang sống không còn khát vọng

Lụi tắt rồi những hi vọng bên anh

Anh lặng lẽ, vô tình - anh là thế...

Anh dìm tôi trong nỗi buồn - anh biết?

Ngọn lửa nhạt nhòa ai thổi nó bùng lên

Nó sắp tắt gió đâu thổi đến

Nó bùng lên mà chẳng cần có anh

Lửa rực cháy đêm kìa lóe mắt

Kéo trăng lên soi rõ ngọn lửa hồng

Lửa của ai mà nồng đêm tối

Kì lạ thay lửa của kẻ cô đơn

Kẻ đang buồn mà sao lại thế?...

Những chiếc hố thành nấm mồ xanh cỏ

Kẻ đó chôn rồi nỗi buồn cô đơn đó

Hướng trái tim đến với trăng sao

Thả hồn cho đất trời êm ả

Mặc gió ru, thổi ngọn lửa bập bùng...

 

07.2003

Nguyên Hữu

 


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét