HƯƠNG XƯA DANG DỞ
Bản xưa vẫn cảnh nào thay
Vui chân ta lại về đây thêm lần
Bạn ơi còn rượu để phần
Hương đan trong khói tìm gần đến mây
Chút mồi gác bếp cùng say
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
HƯƠNG XƯA DANG DỞ
Bản xưa vẫn cảnh nào thay
Vui chân ta lại về đây thêm lần
Bạn ơi còn rượu để phần
Hương đan trong khói tìm gần đến mây
Chút mồi gác bếp cùng say
LẠI MUỐN LUI VỀ
Nhiều khi tôi tự động
viên
Răn mình phải sống
an nhiên vui cười
Để cho người sống
quanh tôi
Vài phần ảnh hưởng từ
tôi ấy mà
Nhưng sao lại khó vậy ta
ANH KHÔNG PHẢI QUẢ PHÁO
Đành rằng không thể bên nhau
Cũng đừng nói nặng để đau anh mà
Rất nhiều nồng ấm đôi ta
Lại như cơn gió thoảng qua thế này
Nụ hôn nhiều bận quá say
BÊN TRONG PHỒN HOA
Em nhìn phía đó lặng cười
Đông vui tấp nập lắm người ngược xuôi
Giàu, nghèo nhiều những cảnh đời
Bon chen bên dưới vùng trời của chung
Mỗi ngày mỗi vẻ, thế nhưng
Câu Lục giữ nguyên
THĂM QUÊ
Ta về lạ cảnh quê rồi
Không như dạo ấy cái hồi dễ buông
Nhà lầu chen mọc ven đường
Người không ngọt tiếng dễ thương thủa
nào
Theo chân nhạt một câu chào
THẰNG Ế
Chỉ là
chưa thích thế thôi
Cứ đem so
sánh chi tôi với người
Thành ra
như cái trò cười
Kẻ thù
tôi tỉa do lười tạc pha
Ai thương an ủi do là
ỨC NGHẸN
Tưởng rằng
giải thoát cho nhau
Đã rơi nước
mắt đã đau rất nhiều
Người đi
theo phía tình yêu
Kẻ ôm con
nhỏ sớm chiều vượt lên
Nụ cười xua những muộn phiền
CÁI VỊ ĐỜI
Chán đời
lên núi nương mình
Chốn
hoang ít cảnh vô tình máu tanh
Lên đây
nhuộm lấy mầu xanh
Quên thù
đỏ mắt sắc đanh liếc nhìn
Quên đi cái cảnh khó tin
XÓM SỢ VỢ
Vợ ai vừa
mắng chồng người
Làm mây
tan biến khiến trời vút cao
Tớ nhìn dạ
thấy nôn nao
Đi ra rồi
lại đi vào bất an
Ngõ ngoài đuổi trận gió khan
BẤT LỰC
Kêu trời
thì cứ thế kêu
Gọi người
đâu khác nhiễu điều người che
Cái hay
cái đẹp họ khoe
Ai thương
ai được một bè giống nhau
Hai tay ôm đỡ lấy đầu
MIẾNG MỒI
(Lục bát
biến thể)
Bà lão lặng
lẽ ngồi nhìn
Tờ báo
đưa tin người mẹ bỏ đi
Những đứa
con đó ấy thì
Lo lắng
chỉ vì thừa kế đất đai…
SẦU TRONG
Nhà lầu
không có để khoe
Lại còn ở
mướn đỏ hoe mắt nhìn
Nuốt vào
như vướng bọc kim
Một trai
rượu trắng đi tìm giầu sang...
Nhà này không có bạc vàng
THUỐC DIỆT
SÂU Ở ĐÂU?
Thế thời
đã có đổi thay
Nhưng sao
sâu, mọt vẫn đầy vẫn đông
Điểm từ
kim cổ mà trông
Bao nhiêu
tích rộn vẫn không khác gì
Đoạn này chà đạp lâm ly
CAM ĐÀNH
Ta về người
khác qua sông
Người che
giấu mặt theo chồng rời quê
Con đò nặng
chuyến phu thê
Còn ta chạnh
thấy chậm về, hình như...
Tha hương ai bảo từ từ
THỨC THỜI
Nhiều khi
giả sống ngô nghê
Dễ xem thời
thế, dễ bề cân đong
Dễ lường
bác có quý không
Dễ nhìn
ra chú hèn trong tâm hèn
Dễ dòm thấy kẻ ngu điên
CHIẾC Ô
QUAN HỆ
Thế thời
này lắm nhiễu nhương
Tham công
nhác việc lại thường có danh
Chỉ cần
ông, chú, bác, anh
Sợi dây
quan hệ nắm nhanh để lười
Kẻ thì mồi để treo môi
THÌ RA LÀ
MƠ
Cuối năm
buồn tiết trời mưa
Cành khô
buốt lạnh cho vừa lòng đông
Chiều nay
ai có về không
Đường
phơi những lá tơ lòng héo khô
Mưa mà, ướt sạch cơ đồ