MÊNH
MÔNG TÌNH NGƯỜI
(Lục
bát biến thể)
Khi
vấp ngã hãy nhìn lên
Thấy
trời rộng lớn thương thêm lấy mình
Không
phải cứ ngã là khinh
Nhé đừng nghĩ vậy là tình héo đi
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
MÊNH
MÔNG TÌNH NGƯỜI
(Lục
bát biến thể)
Khi
vấp ngã hãy nhìn lên
Thấy
trời rộng lớn thương thêm lấy mình
Không
phải cứ ngã là khinh
Nhé đừng nghĩ vậy là tình héo đi
VẦN
THƠ THEO VỀ
(Lục
bát biến thể)
Hay
là bỏ hết đi em
Về
lại trốn cũ mà quên muộn phiền
Ngày
ngày hạnh phúc bình yên
Không phải nhớ nhớ quên quên khổ sầu…
NGƯỜI NÀO CÓ HAY
(Lục bát biến thể)
Cứ mãi chờ đợi một người
Khiến cảnh buồn trời đất
cũng buông xuôi
Sầu tủi chưa lúc nào nguôi
Bóng hờn chiếc bóng khiến môi nghẹn ngào…
MƯA LŨ MIỀN BẮC
Bão tan lũ lại hoành hành
Phong Châu cầu sập mong manh phép mầu
Thái Nguyên ngập nước rất sâu
Người dân trèo nóc nhà cầu cứu… thương
Cao Bằng sạt lở xuống đường
SIÊU BÃO YAGI
Thế rồi bão cũng suy tàn
Ya-gi để lại tan hoang một miền
Quảng Ninh chịu trận đầu tiên
Hải Phòng, Nam Định tiếp liền Hải Dương
Thái Bình, Hà Nội, Hưng Yên
CỨ THẾ NÀY MỌI THỨ RỒI SẼ LOÃNG TAN
(Lục bát biến thể)
Đã thiếu nhân đức cho dù
Tài đủ giỏi thừa cũng chỉ thế thôi
Khốn khó mới biết lòng người
Thần thánh khóc cười chúng nó bán buôn
ĐƠN GIẢN THÔI
(Lục bát biến thể)
Có thể những thứ rườm rà
Phiền quá thì ta nên vứt bỏ đi
Giữ mãi cũng chẳng lợi gì
Chỉ thêm nặng bước chân đi đường dài…
HẠNH
Xem thôi! Chỉ dõi theo thôi
Tự dưng mất dấu thấy người nhạt tênh
Mắt đời một phía chênh vênh
Nông sâu bạc bẽo ai bênh nổi nào
Ngộ ra chữa bệnh kịp sao
HƯƠNG XƯA DANG DỞ
Bản xưa vẫn cảnh nào thay
Vui chân ta lại về đây thêm lần
Bạn ơi còn rượu để phần
Hương đan trong khói tìm gần đến mây
Chút mồi gác bếp cùng say
LẠI MUỐN LUI VỀ
Nhiều khi tôi tự động
viên
Răn mình phải sống
an nhiên vui cười
Để cho người sống
quanh tôi
Vài phần ảnh hưởng từ
tôi ấy mà
Nhưng sao lại khó vậy ta
ANH KHÔNG PHẢI QUẢ PHÁO
Đành rằng không thể bên nhau
Cũng đừng nói nặng để đau anh mà
Rất nhiều nồng ấm đôi ta
Lại như cơn gió thoảng qua thế này
Nụ hôn nhiều bận quá say
BÊN TRONG PHỒN HOA
Em nhìn phía đó lặng cười
Đông vui tấp nập lắm người ngược xuôi
Giàu, nghèo nhiều những cảnh đời
Bon chen bên dưới vùng trời của chung
Mỗi ngày mỗi vẻ, thế nhưng
Câu Lục giữ nguyên
THĂM QUÊ
Ta về lạ cảnh quê rồi
Không như dạo ấy cái hồi dễ buông
Nhà lầu chen mọc ven đường
Người không ngọt tiếng dễ thương thủa
nào
Theo chân nhạt một câu chào
THẰNG Ế
Chỉ là
chưa thích thế thôi
Cứ đem so
sánh chi tôi với người
Thành ra
như cái trò cười
Kẻ thù
tôi tỉa do lười tạc pha
Ai thương an ủi do là
ỨC NGHẸN
Tưởng rằng
giải thoát cho nhau
Đã rơi nước
mắt đã đau rất nhiều
Người đi
theo phía tình yêu
Kẻ ôm con
nhỏ sớm chiều vượt lên
Nụ cười xua những muộn phiền
CÁI VỊ ĐỜI
Chán đời
lên núi nương mình
Chốn
hoang ít cảnh vô tình máu tanh
Lên đây
nhuộm lấy mầu xanh
Quên thù
đỏ mắt sắc đanh liếc nhìn
Quên đi cái cảnh khó tin
XÓM SỢ VỢ
Vợ ai vừa
mắng chồng người
Làm mây
tan biến khiến trời vút cao
Tớ nhìn dạ
thấy nôn nao
Đi ra rồi
lại đi vào bất an
Ngõ ngoài đuổi trận gió khan