THƯƠNG
“Mẹ sống chung xóm với
con”
Mẹ thành xóm láng với con
còn gì
Thành từ lúc chửa biết đi
Sau khi bố mất con thì mồ
côi
Mẹ ơi! Bà cũng già rồi
Ve chai, vé số… để nuôi
con này
Mẹ là… hàng xóm có hay
Cái nhà ở tạm này đây… ở
nhờ
Mẹ ơi! Đêm… những giấc mơ
Con đi qua cửa đứng chờ điều
chi?
Tiếng cười trong đó vui
ghê
Sao con bật khóc nữa vì tại
sao?
Người ta mong ước sang –
cao
Con mong bà - cháu bữa nào
cũng no
Bà nhường con miếng cơm to
Con ăn không hết giấu cho
bữa chiều
Con đâu đòi hỏi gì nhiều
Mẹ ơi! Một cái ôm liều
lĩnh thôi
Hay là chỉ một nụ cười
Mỗi khi qua cửa khẽ lời:
chào con
Đợi chờ tủi giọt nước tròn
Giấu trên khoé mắt vẫn còn
muốn ra
“Mẹ có gia đình mẹ” mà
Con lại bật khóc mẹ à… hu
hu…
Mẹ tìm hạnh phúc rồi ư?
Còn con hạnh phúc rồi như
thế nào
Người dưng: “thương con biết
bao”
Ôm con còn khóc, còn gào:
“thương”… thêm…
16/10/2025
Nguyên Hữu
Em Nguyễn Ngọc Phương
Quyên, 15 tuổi, bố mất từ khi em chưa sinh ra, mẹ bỏ đi lúc em 3 tháng, em ở với
bà. Bà cũng nghèo lắm, cái nhà ở tạm là đi ở nhờ, bà đi bán vé số, lượm ve chai
để kiếm tiền nuôi em. Cái áo đẹp nhất em mặc là áo đồng phục trường. Em muốn phụ
bà kiếm tiền nhưng cái xe đạp quá cũ rồi, không đi được hai người. Em ăn uống
không đầy đủ, người gầy nhom, thiếu máu. Bà nội cũng già yếu lắm rồi. Lúc chiếu
hoàn cảnh của em lên màn hình, em cúi gằm mặt, không nhìn lên, vì em sợ mình sẽ
khóc to hơn, ảnh hưởng đến mọi người. Tham gia chương trình, ngoài mong muốn
cái xe đạp để tự đi học thì em thì ước bà khỏe mạnh, sống lâu hơn với em. Bà
thì ước có ít vốn để… nuôi đàn gà, mà cũng nuôi mấy chục con thôi nhiều quá sợ
không chăm nổi. Những điều ước bé xíu giản đơn đến đau lòng, cả bà và cháu đều
không dám ước gì xa xôi to tát cả. Tới mức lúc MC nói sẽ tặng em chiếc xe đạp
mà em quay sang mếu khóc luôn… Lúc nói về mẹ, em khóc. Em đi qua nhà mẹ, chỉ
nói chuyện vài câu, cũng chẳng được quan tâm gì vì “mẹ còn có gia đình của mẹ”.
Em hiểu chuyện quá, đến cuối cùng vẫn nghĩ cho mẹ, đến lúc nói điều ước em cũng
không ước mẹ về với em. Các anh chị MC, khách mời động viên em mà mọi người
nghe cũng rớt nước mắt, khán giả khóc như mưa. Nhìn cái dáng vẻ gầy yếu đã lâu
chẳng nhận được cái ôm ấm áp nào của em, nhìn bà nội đã già chân không còn khỏe
được nữa nhưng vẫn cố nuôi cháu ăn học, thực sự không cầm lòng nổi… Thương bà,
nghĩ cho mẹ, sợ ảnh hưởng đến mọi người, đến điều ước cũng bé xíu xiu… em hiểu
chuyện quá… Thương em lắm! Mong em và bà thật khỏe mạnh, nương tựa vào nhau thật
lâu, thật lâu nữa… Theo: Inside the Box
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét