BUÔNG BỎ
* Thơ 8 chữ *
Cô thức dậy đầu không còn
đau nữa
Nhưng cái lưng lại mỏi đến
độ đau
Bộ quần áo chịu đựng cũng
nát nhàu
Sau nhiều giờ đã cùng cô vật vã
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
BUÔNG BỎ
* Thơ 8 chữ *
Cô thức dậy đầu không còn
đau nữa
Nhưng cái lưng lại mỏi đến
độ đau
Bộ quần áo chịu đựng cũng
nát nhàu
Sau nhiều giờ đã cùng cô vật vã
EM CHƯA CHỒNG
Áo đỏ chứng tỏ chưa chồng anh ơi
Tinh tế lên anh, xấu hổ em rồi
Ngượng chứ bộ, em là thân con gái
Lại phải nói, lại phải tự mở lời…
Con gái đến thì phải lấy chồng thôi
THÁN CẢNH
Lỡ tha hương đoạ cõi sầu ngậm tủi
Vặn đồng hồ ước vọng ngược thời
gian
Đôi mắt nhắm ngăn dòng lệ chứa
chan
Hồn buông xõa hóng tiếng chuông gọi
lại...
Đêm vẫn đen, đêm vẫn đen thế mãi
CHỌI GÀ BIẾN TƯỚNG
Xuân vẫn còn vui với những trò đời
Gà say miếng đánh cho người mê chơi
Con này của ông chiến hay thật đấy
Kĩ thuật tuyệt vời cước tung hết sẩy...
Tôi chẳng tin “cụ” dám cá thắng không?
Cho vào sới làm thử vài trận
thông
THẾ LÀ ĐÃ CÓ NGƯỜI YÊU
Em có nhận lời yêu từ anh không?
Hãy gật đầu cho lòng ta hoan hỉ
Biến đất trời như biết yêu em nhỉ
Toàn một mầu hồng thủ thỉ đi nào...
Dòng máu trong anh hừng hực cuộn trào
CHÁN NGÁN
Giữa phồn hoa mà chẳng điều lưu luyến
Khi mầu hồng lạc chuyến với chúng ta
Cây cỏ dại lặng trong cánh đồng hoa
Chờ với đợi một ngày rời bỏ chốn...
Dịch lại bùng khiến nhiều thân khốn đốn
BIỂN TÌNH
Sóng cứ hồn nhiên như lớp người trẻ
Đang yêu, thầm thì bên nhau thật khẽ
Từng lớp sóng tìm bờ cát vỗ về
Dịu khung trời, hiền ngọn gió nhiêu khê…
Cát giống như bức tường chia thế giới
TÀN THU
Nắng khẽ nở nụ cười trông nhạt tệ
Vàng phai mầu cứ kệ thế thôi sao
Thu lầm lũi phiên gác cuối bàn giao
Vàng cũng hết theo lá già giã biệt...
Mây trăn trở một mùa thu xám xịt
THU KHÓC
Thu bật khóc vẹn một ngày ẩm ướt
Mà chẳng được ai đó nựng dỗ dành
Vẹn một ngày bên cô bé đành hanh
Đôi môi dại hôn lau hàng nước mắt...
Chàng trai ngốc làm lòng thu quặn thắt
TỰ TÌNH
Lỡ bước chân, lỡ
mất nhịp chuyến phà
Con phố lạ có
nhiều nhà cao quá
Thiếu tâm hồn,
thiếu nhiều hoa, cỏ, lá
Lặng bần thần,
ám ảnh tiếng quạ ca...
Thêm một lần
bùng dịch cô-rô-na
Nơi văn minh, nhân quyền hơn tất cả
BẤT LỰC
Có những lúc bất
lực đến như vậy
Gánh mưu sinh
mà giã mỏi trên đường
Gắng lắm rồi...
vì nơi đó yêu thương
Chìa tay với mà
vô phương cứu rỗi...
Nỗi buồn vò tâm
hồn thành tội lỗi
Lặng một mình đếm ngược những ngày qua