SỐNG THẬT
(Gieo vần nối)
Thấy gái đẹp không nhìn có phải dại
Người nói mà, thật khờ dại hồn tôi
Người quen đó đừng nhìn nữa, thôi
thôi
Lâu mới gặp, chết dở rồi, yêu mất…
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
SỐNG THẬT
(Gieo vần nối)
Thấy gái đẹp không nhìn có phải dại
Người nói mà, thật khờ dại hồn tôi
Người quen đó đừng nhìn nữa, thôi
thôi
Lâu mới gặp, chết dở rồi, yêu mất…
SỰ LỰA CHỌN
(Gieo vần ôm)
Em chạy về từ con đê phía trước
Mặt đỏ gay, tóc còn dính cỏ mây
Chiếc áo đang mặc bụi đất bám đầy
Nhọ nhem khuân mặt, đôi vết xước…
HẠNH PHÚC THẬT GẦN
(Gieo vần nối)
Một sắc sen hồng trên môi khoe nở
Hương ngát thoảng đưa trong gió bồng bềnh
Sợi tóc tuổi trẻ bay rối cuộc tình
Khoe trinh nữ nơi mắt người từng trải…
MẢNH ĐEN MẢNH TRẮNG
(Gieo vần nối)
Chiếc áo cũ cũng
cố che nắng mưa
Chiếc nón rách
cũng cố vừa người đội
Đôi chân trần sao
tự nhiên thành tội
Vấy bẩn cuộc đời tươi đẹp ngoài kia…
MỘNG KHÚC KHOAN
HÒ
(Gieo vần tiếp)
Chuyện kể rằng
cô gái làng bên cạnh
Đẹp như tranh
dáng cao dài thanh mảnh
Nhiều chàng mê,
lời có cánh gửi cho
Ước bén duyên, mong cùng một chuyến đò…
TẠM
(Gieo vần
ba tiếng)
Hôm qua
ta vênh váo tự đắc cười
Ta khoe
khoang với rất là nhiều người
Ta số một,
ta thật là giàu có
Họ nhìn ta và họ chỉ mỉm cười…
QUA CƠN
GIÔNG
(Gieo vần
ba tiếng)
Giọt nước
mắt rơi trong đêm gió mưa
Tiếng nuốt
ngược tả cay đắng nào vừa
Vang tứ
phía bao nhiêu lời thiên hạ
Chấp nhận mà, đau thế đã toại chưa?...
ÍCH KỶ
Em đặt
ngón tay trên đôi môi đỏ
Dỗi hờn với
chính ngón tay thân yêu
Ngón tay
búp măng, ngón tay thon nhỏ
Em giận
ngón tay này thật là nhiều…
Ngón tay này vẫn đêm ngày tự hiểu
QUẨN
Thất tình
ngũ dục ấy chính là ma
Báo hại
thân tâm của chính chúng ta
Lấy đi
yên tĩnh gọi về bấn loạn
Quấy nhiễu
thanh tịnh đêm ngày ca thán…
Đạo ngộ minh tâm thấy được bình an
EM CHƯA CHỒNG
Áo đỏ chứng tỏ chưa chồng anh ơi
Tinh tế lên anh, xấu hổ em rồi
Ngượng chứ bộ, em là thân con gái
Lại phải nói, lại phải tự mở lời…
Con gái đến thì phải lấy chồng thôi
LỜI NÓI
Bát nước đổ đi cũng như lời nói
Nghĩ suy trước sau nát nhàu câu hỏi
Vậy mà rồi vẫn mắc lỗi, vì sao?
Uốn lưỡi bảy lần ai đã làm nào?…
Lời nói như lưỡi dao sắc nhọn
MÌNH BUÔNG TAY BẠN NHÉ
Mệt mỏi lắm rồi buông được hay
không?
Ham muốn quá nhiều mãi chẳng thấy
hồng
Ôi thể diện thấy tủi thân ghê
gớm
Khổ não hoành hành sầu hoen mắt
đượm…
Buông tay nhé đoạn tình cảm từng mong
MẮT NGỌC
Đừng nhìn anh, đừng làm anh tan chảy
Đôi mắt này sẽ thiêu đốt tâm can
Sẽ vùi anh trong bĩ cực cơ hàn
Nơi biển tình từng phút giây rộng lớn…
Xin em đừng thổi tình anh cháy sớm
MỘNG XUÂN
Xin em đừng đứng giữa đồng cỏ hoa
Để nhỏ thêm những bông hoa ở đó
Để nhạt nhoà sắc mầu nơi đang có
Khi đôi môi tươi đỏ nở nụ cười…
Hỡi xuân thì đang vẽ tuổi đôi mươi
KHI NHỚ EM, ANH TƯỞNG TƯỢNG VÀ
ANH MƠ
Anh nhớ em người yêu bé bỏng ơi
Em ở trong nỗi nhớ thật tuyệt vời
Nơi trí tưởng tượng phi thường
anh có
Tạo bức tranh cháy bỏng giữa cuộc
đời…
Trí óc này muốn thư giãn em ơi
TRÂN TRỌNG BẢN THÂN
Đừng nghĩ xấu về bản thân mình nữa
Nghĩ tốt hơn, suy nghĩ tích cực
hơn
“Chỉ tại mình…” đâu phải câu bào
chữa
“Bất công mà…” đâu phải cách dỗi
hờn…
Đè mình xuống nào phải cách vươn lên
ĐƯỜNG VỀ QUÊ
Đi càng xa mới càng nhớ quê hương
Mới thấy mọi thứ vô thường thật sự
Để từng đêm ta đứng nhìn tư lự
Hướng của quê hương thổn thức gọi
về…
Dịch lại bùng đến khổ người xa quê
GIA TÀI THƠ
Tớ chỉ là kẻ dại lấy đâu khôn
Giữa cuộc sống mà để hồn thơ thẩn
Đêm lẫn ngày nên thành ra bất cẩn
Lỡ bọc kim tiền nghèo vẫn nghèo
thôi…
Cay đắng cuộc đời vị vẫn dính môi
CON ĐƯỜNG THỜI CÔ-VÍT
Những con đường chỉ còn gió hiên
ngang
Đi trên đó bên xanh rì cây cỏ
Một mầu xanh chưa có lần nức nở
Mà gió nghe từ phía họ: loài người…
Dịch bệnh bùng chẳng thấy có tiếng cười