Anh
nhớ con đường chung lối nhỏ xưa
Có
tiếng chim véo von chào buổi sáng
Có
hàng cây già đan cành che nắng
An
bước chân qua mỗi bận đến trường…
Anh
nhớ con đường… trò nghịch của anh
Núp
lá xanh vin cành con sâu róm
Ai
đi qua… có cả em thấp thỏm
Sâu
róm thình lình trước mặt đùa chêu…
Em
thật điêu… đem chuyện về mách mẹ
Mẹ
đánh đòn anh – em khúc khích cười
Con
sâu róm như chuyện của hai người
Em
không sợ mỗi lần anh chêu nữa
Hàng
cây già bây giờ của hai đứa
Dọa
lại nhau… sâu róm - mỗi lần qua…
Anh
nhập ngũ dài những tháng xa nhà
Hàng
cây ấy chắc vui nàng sâu róm
Hàng
cây ấy có ai còn thấp thỏm
Sâu
róm thình lình trước mặt đùa chêu…
Ngày
về phép… em… em thật là điêu
Sâu
róm thình lình… giật mình anh sợ
Trên
cành cây em cười như pháo nổ
Hàng
cây hùa cùng gió lộng, chợt ngưng
Em
tuột ngã – anh vội chìa tay hứng
Ôm
được em… ta lộn mấy vòng xoay
Xoay
vòng xoay… trời đất như cuồng quay
Em
đã lớn – không… chúng mình đã lớn
Em
nhăn mặt ôm cánh tay đau đớn
Chảy
máu rồi cả gẫy nữa hay sao?...
Cánh
tay đó không vắng anh buổi nào
Thật
vất vả mấy ngày về nghỉ phép
Thật
nhớ lắm nơi vần thơ anh ghép
Gửi
cho em – đôi ta gửi cho nhau…
Anh
xuất ngũ… ngác ngơ nhìn đường cũ
Đường
thiếu nhiều cây – nàng sâu chẳng thấy
Căn
nhà cũ… nhà em… đâu mất vậy
Mà
to đùng… nhà, với nhiều cây vây
Không
ai ở - em rời lên phố chợ
Ba
mẹ theo cùng… em nỡ… đành sao
Nhiêu
khê chuyện… lời thiên hạ xì xào
Anh
ứa nghẹn… tìm nàng sâu buồn – nghịch
Treo
trước mặt mà bật cười khúc khích
Đêm
hoang tịch – anh vò cấu trời đông…
CHUYỆN
NÀNG SÂU RÓM
11-01-2016
Nguyên
Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét