Một buổi chiều
mùa thu
Lá vàng rơi rụng đầy
Tôi bước đi trên đường
Thả hồn cho
trời đất
Ồ… tôi nghe
tiếng đất
Cất lời bảo
thầm tôi
Rằng: sao anh đi chơi
Không mời cô bạn gái
Đi cùng cho thêm vui…
Không mời cô bạn gái
Đi cùng cho thêm vui…
Ôi điều tôi mong ước
Nhưng có bao giờ được
Cô nào đi cùng đâu.
Ồ… có tiếng
của trời
Trời khuyên tôi
một câu:
Chẳng cần cô nào đâu
Đi một mình là
nhất
Đi hai mình
vui thật
Nhưng rắc rối lắm à
Toàn dỗi hờn
nhõng nhẹo
Mệt lắm anh bạn ơi…
Ngài ở trên
cao ấy
Cô đơn và lạnh lẽo
Nên không biết
đấy thôi
Dỗi hờn và
nhõng nhẹo
Hai thứ thuốc
tình yêu
Người trần tôi
cần lắm
Để làm dịu
cuộc đời…
Ôi hai vị trời
đất
Muộn rồi xin
hẹn nhé
Lần sau cùng
tâm sự…
CHIỀU THU MỘNG
07/1999
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét