CƠM TRẮNG ĐẤY
Mâm cơm đợi
Nồi canh chờ
Trằn trọc…
Nghĩ ngợi gì
Mà…
Bật khóc…
Nước mắt
Lưng tròng…
Vật vã
Nữa cả nồi cơm
Mồ hôi trộm
Ứa…
Miệng nồi
Rưng rưng
Bấu bíu…
Cũng nguội lạnh
rồi mà
Rơi nữa có sao đâu
Có ai đâu
Mùi hương hờn
Gào gọi
Nhạt làn gió
Cũng bỏ đó
Đi tìm
Đâu…
Đâu…
Cái nắng ganh
ghét bão
Mờ ảo cánh đồng
Đó…
Đó…
Những chiếc
lưng cong
Vớt lúa đổ
Quá trưa rồi –
thật khổ
Cứu vớt bát cơm sau này
Bỏ đói
Bữa cơm hôm
nay…
Bưng trên tay
tôi
Bát cơm đầy
Thơm trắng
Cơm không thôi
Tôi ăn
Mà…
Chan nhiều
hương vị cuộc đời
Một hạt cơm
rơi
Ôi xời…
Những chiếc
lưng còng nhăn nhó
Tìm về
Tôi ơi…
Nhặt cắn đôi
Nở bung đời cuộc
sống
Đầy hương vị
tình người
Những người
nông dân
Cứu lúa
Dành cho tôi…
23/09/2014
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét