VẾT THƯƠNG RẤT SÂU
* Thơ Bát ngôn *
(Gieo vần liền)
Thật không ngờ lại là bữa
ăn cuối
Bữa ăn mặn như ta đang ăn
muối
Em rời đi lên xe chẳng ngoái nhìn
Anh phủ phục tại chỗ với lặng
im
Rất lâu sau anh mới choảng
tỉnh giấc
Nhớn nhác nhìn, không còn,
em đi mất
Sao có thể, anh choáng
váng bàng hoàng
Mong chỉ là mộng mị chợt
thăm quan
Anh bước nhanh với theo hướng
xe chạy
Muộn mất rồi phố đông đã
đón lấy
Anh sánh vai cùng chiếc
bóng đi về
Cỏ úa ven đường khổ thế vẫn
chê
Anh tập quen giả ngơ mà
thinh kệ
Thế nhưng mà cảm xúc vẫn rất
tệ
Vòng tay ôm giữ được đôi bờ
vai
Rồi mai này sợ chẳng dám
yêu ai…
14/09/2025
Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét