Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2025

TA LẠI THUỘC VỀ NHAU

 

 


TA LẠI THUỘC VỀ NHAU

* Thơ Bát ngôn *

(Gieo vần ôm)

 

Trong bóng tối anh vẫn đứng nhìn theo

Cô cũng biết nhưng mà cô mặc kệ

Cuộc sống hành thành ra cô - anh thế

Hai nửa rõ ràng không thuộc về nhau…

 

Mười phút trôi qua cô chưa muốn về

Muốn bước đi mà nặng nề thế vậy

Có vấn đề ở đôi chân không đấy

Cứ lưỡng lự thật sự đầy u mê…

 

Cô ngoái cổ nhìn chợt thấy quê quê

Không bóng dáng, sao không nán lại tí

Hụt hẫng buồn, khuôn mặt thành bí xị

Ngồi bẹp xuống đường vò tóc rối ghê…

 

Rồi bỗng nhiên cô bật khóc vì chi?

“Sao không đến bên rồi cùng tâm sự

Sao cứ lặng im xa đứng thế chứ

Cái lúc cần thì lại lảng tránh đi”

 

Cô ôm mặt nức nở với bóng đêm

Bao dồn nén tự vỡ bung ra hết

Vòng tay ấm khi biết người thấm mệt

Ôm lấy cô trong thổn thức êm, mềm

 

Những chuyển động cứ lan toả nhẹ nhàng

Chỉ còn yêu thương không còn thua - thắng

Nức nở đánh rơi nước mắt mặn đắng

Từng cái vuốt ve âu yếm - khẽ khàng

 

Bóng tối giờ hoà lẫn dưới ánh trăng

Bàn tay đan - vuốt suông mềm sợi tóc

Cảm ơn trời vì cô không còn khóc

Phải do là sợ lẫn vị hôn chăng?

 

Cô vòng tay ôm ghì chặt lấy anh

Một lần tuột nên giờ sợ mất lắm

“Xin đừng rời xa” trong hơi thở ấm

“Từ nay nhé, em không dối lừa anh”

 

Hạnh phúc giờ đã hiện hữu trên môi

Đừng buồn nữa, cho nụ cười luôn nở

Cứ như thế, cả hai xưng: chồng - vợ

Thật ngọt ngào một lần nữa thành đôi…

 

07/09/2025

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét