NGÕ CŨ HƯƠNG XƯA
* Thơ Lục ngôn *
(Gieo vần liền)
Bỗng nhiên mùi thơm trong
gió
Có chút ngòn ngọt thật đó
Anh theo dấu tận ngõ vườn
Thì ra nhà em ngát hương
Khu vườn nhà em xanh mướt
Lá cành xoè múa lả lướt
Có ngọn ngổ ngáo nhìn anh
Khiến thần hồn khẽ tròng
trành
Làn gió chợt vầy tóc rối
Khi thấy sau vườn cây ổi
Nhiều quả chín mọng hình
như
Không vặt sợ gió làm hư
Cũng thấy cạnh bên cây bưởi
Cái mùi lá của đám cưới
Ngày xưa anh hái cho em
Đan lên những ngọn tóc mềm
Sợi thương năm tháng lặng
đếm
Ba - bốn mùa sang lấn chiếm
Cánh cò tìm kiếm lời ru
Tay bồng tay bế lu bù
Nắng nghiêng soi dài chiếc
bóng
Nơi mùi hương xưa vẫn
ngóng
Nhà em không phải nhà em
Nhà em giờ ở xa thêm
Mỗi lần về thăm rất vội
Mỗi lần về thăm thấy tội
Em ơi! Chồng sớm làm gì
Anh buồn. Hồn thả dông…
đi…
11/09/2025
Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét