NGƯỜI LÍNH GIÀ VÀ NĂM ĐỨA CON TÂM THẦN
Vẫn nhìn lên,
vẫn ngửng cao đầu
Nhưng đôi mắt lại rủ sầu
đắng ngắt
Nhìn cháu con
mà quặn thắt thân già
Nheo nhóc khổ...
nức nở... hậu chiến tranh...
Nhớ năm xưa hiên ngang dương cờ đỏ
Họng súng quân
thù chẳng nề hà gục ngã
Kiên cường đến bây giờ...
mà...
Đắng ngắt...
muốn gục ngã sao?...
Năm đứa con,
năm số phận đau đời
Chiến tranh ơi, kí ức chúng đâu rồi
Ngày thơ thẩn trĩu vai gầy
đau khổ
Miếng ăn cười, viên thuốc đắng, bệnh ơi...
Các con ơi, khi trái gió trở trời
Ta ôm đau, đau
nhìn con có khóc
Nghẹn thân
già, ta trách móc chiến tranh
Rưng nước mắt, người cựu binh... ứ... lặng...
26.12.2013
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét