NỖI NHỚ
Giọt nắng vàng
yếu ớt xuýt xoa cười
Anh lặng lẽ ôm
vai tìm quá khứ
Quá khứ xa xăm
tĩnh lặng chưa về
Cơn gió đùa đòi hôn hoài
môi tái...
Tháng mười hai, ừ cuối tháng mười hai
Giáng sinh đến
với mộng mơ tuổi trẻ
Khẽ thì thầm
to nhỏ những cuộc vui
Chỉ thế thôi
sao lại chạnh lòng rồi...
Tiếng vui cười vang vọng dậy dong chơi
Con phố vắng đêm qua gồng gánh nặng
Rộn bước chân bao cặp đôi phơi phới
Hạnh phúc gia
đình dìu dắt sáng tươi...
Chiếc lá rơi bài thơ xưa khắc khoải
Đỏng đánh câu
từ thay lời thủ thỉ
Tranh cướp gió trời
đâu kịp ấm hơi
Khờ khạo rơi theo chiều dài toan tính...
Hổ thẹn vòng
tay trơ cứng vòng đời
Bẽ bàng cười trọn gói những lời yêu
Nói thật nhiều
bao điều mơ cuộc sống
Áng mây buồn mộng tưởng chạy xa xôi...
Phía cuối trời
- áng mây đời - lẽ vậy...
Toát tinh khôi
xòe múa vũ khúc vui
Anh trầm mặc
thực hư mông lung
lắm
Nhắm mắt hờn kệ
hồn tắm liêu trai...
Lang thang mãi
vấp chiều dài con số
Quả cân rơi xáo trộn lắm tâm đời
Mầu hồng mơ huyễn hoặc tắt nụ cười
Thương mến khóc nỗi buồn cười bật khóc...
Anh vẫn đi bên phải dọc con đường
Ngơ ngác hỏi bình minh
hay chiều xuống
Ký ức lênh đênh hờn bóng nhân tình
Không bước nổi bóng buồn
so giận dỗi...
An ủi rồi, cái
thói đời sống vội
Bóng và anh, cũng
một cặp một đôi
Bên cạnh nhau
mình quên mất ta rồi
Trời xẩm tối
ta quyện lời ước hẹn...
25.12.2013
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét