SỐNG - ĐẦU NGẨNG LÊN
Hôm nay ta buồn ta khóc
ta
Đường hầm sâu hoắm mịt lối
ra
Cố với thân tàn lôi cái
xác
Ngoi lên hùng hãi bãi
tha ma
Nhe đôi nanh đỏ mà dọa
nạt
Thất thần bao kẻ đã hại
ta
Vàng hoe xanh tái từng
khuân mặt
Ớn lạnh ô kìa lũ xấu xa
Ha ha… khóm hoa… bông tàn
- nở
Nức nở khóc than cái lẽ
đời
Tay nào đưa nhổ
trơ bật gốc
Tàn đời ợ nấc tận thọ dương
Nức hương đồng
lúa đương chửa hả
Hay là nuôi con - bẹ sữa cương
Căng cứng kêu than mà
chi rứa
Tay nào cắt bỏ thọ giấc dương
Hay chưa con nắng nhảy
nhót đường
Vui thế sao ương mãi thán buồn
Tay nào bóp chết quăng
một góc
Đông tìm gào khóc dọc
con đường
Tầm thường sợi tóc nội tâm luận
Những thói buồn cười trách móc ai
Tay nào dao thớt chẻ
đôi tóc
Đứt đời chảy dọc mấy
dòng tâm
Mang nỗi u hoài ta du
ngoạn
Tay trơ không giữ một
cành dương
Không chuỗi bồ đề, không kinh thánh
Tay nào nhào nặn khuấy vô thường
Nam mô cúi lạy Phật Di Đà
Soi đường chỉ lối giúp con
qua
Phàm phu mù mịt chìa
tay với
Ngũ sắc cười: sống - đầu ngẩng lên...!!!
09.12.2013
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét