VẾT
RẠN
*
Thơ Tứ ngôn *
(Gieo
vần liền)
Công
tắc bật đèn
Ngay
tại tay em
Sao lại không bật
Bực
quá đi mất
Sao
lại sai anh
Nuốt
giận cam đành
Sợ
cây bút nhẩy
Cái
bàn nhỏ gẫy
Đèn
được bật lên
Ánh
sáng lớn thêm
Một
người lên tiếng
Một
người im tiếng
Có
thể nói nhưng
Anh
đã kịp ngừng
Không
cho miệng nói
Sợ
rằng gây tội
Cô
ấy… mà thôi
Đêm
cũng khuya rồi
Một
lần như thế
Thực
là rất tệ
Đêm
cũng lặng thinh
Dằn
vặt một mình
Tình
yêu giờ đã
Dường
như rạn cả…
22/08/2025
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét