TÌNH YÊU HOÁ ĐÁ
* Thơ Thập ngôn *
(Gieo vần ôm)
Trời cao xanh ngắt, ở giữa từng không
gió hú
Xô đẩy mây dạt mãi tận phía cuối cùng trời
Cánh chim bay qua cánh đồng hoa cỏ thơm tươi
Những bông hoa gieo thả mùi hương rời khổ
chủ…
Chiếc lá gầy hứng nặng ánh nắng vàng
ngày mới
Rụng xuống bên dưới chơi vơi trong gió
lang thang
Chiếc lá non đầu cành ngơ ngác lắc vội
vàng
Thêm lay lắt nỗi niềm của người đang
ngóng đợi…
Chỉ có nỗi nhớ cuồn cuộn trong dòng sông
nặng
Trôi những sầu thương theo con nước dập
dềnh
Em ghé về vườn xưa mà anh thấy buồn tênh
Anh thấy buồn tênh còn em nụ cười tỏa nắng…
Trên cổ họng nghẹn ngào của ngày xưa định
mệnh
Không bến chẳng thuyền mà chỉ có lá và
hoa
Khép thu mình dưới bầu trời sầu thương
bao la
Lần gặp cuối đau lòng khiến con tim bạo
bệnh…
Nắng lên rồi nắng già trên những đầu ngọn
lá
Già lây già, lá cũng già khô héo nằm kia
Chỉ còn em tươi trẻ vẫn không biết sẻ
chia
Để anh đợi chờ cùng con tim dần hoá đá…
20/08/2025
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét