ĐẮNG LÒNG
Lệ rơi... nó
khóc nó gào
Thương bố - hận
mẹ nghẹn ngào màn đêm
Ấp ôm tình ái
say mềm
Nụ hôn tình tứ
hừng thêm căn phòng
Đứng ngoài khách sạn đắng lòng
Bạn thân của bố
vẽ vòng dây yêu...
Dịu dàng, trọng
- kính bao nhiêu
Chiếc gương
rơi vỡ vụn nhiều tình thương
Nhạt nhòa bể ố
lên hương
Lời hay lẽ phải
hóa thường nhạt dai
Vệt đời gào
thét loang dài
Thời gian quay
ngược bi hài nết xưa...
Bạn hiền trái
nắng dở mưa
Khéo khôn dễ mấy
ai ngừa hết đâu
Đảo điên phép
tính trong đầu
Gà đồng, mèo mả
mấy chầu hú vui
Nhọ tâm quệt
mép cứ chùi
Trồng cây tạo
nghiệp nức mùi chướng trương...
Bố ơi - gào
thét con đường
Vai gầy đượm lắm
màn sương cuộc đời
Bây giờ nó đã
hiểu rồi
Nỗi đau không
thốt thành lời vì con
Đêm khuya khói
thuốc chập chờn
Bây giờ nó hiểu
khói hờn vì chi...
Ly rượu chập
chững biết đi
Bước xiêu lòng
phố nhâm nhi vị đời
Ánh đèn - gào
thét - tiếng còi
Đêm òa nức nở
khóc đòi ngày xưa
Bên đường đọng
giọt rượu chua
Một giọt lệ nhỏ,
giọt mưa, máu đào...
02/07/2014
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét