Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

ĐẾN LÚC KHÔNG THỨC CÙNG ĐÊM

 

 


ĐẾN LÚC KHÔNG THỨC CÙNG ĐÊM

* Thơ Lục ngôn *

(Gieo vần ôm)

 

Cơn gió lạc qua lạnh ngắt

Sai trái năm xưa hững hờ

Nụ cười gắng gượng chơ vơ

Sao núi đồi không giữ chặt

 

Quay về sau bao lầm lỡ

Chốn cũ bây giờ vắng tanh

Trăng lên rơi vỡ lại lành

Cánh chim lạc bầy hoảng sợ

 

Núi đồi dường như nguội lạnh

Giật mình khi thấy bóng em

Tiếng kêu hoảng hốt theo kèm

Thủng cả bầu trời đỏng đảnh

 

Cái dạo anh còn đứng thẳng

Cũng nào có giữ được đâu

Đưa tay nặng gánh nỗi sầu

Giờ đây lưng còng tóc trắng

 

Loanh quanh khe đồi che giấu

Nỗi buồn của mỗi mình mình

Người vui phố thị với tình

Nhàn tâm gắng mà bíu - bấu

 

Ấm trà đậm hương hoa quế

Nhưng sao vị đắng ta ơi

Người ngồi nước mắt lặng rơi

Ta… như núi đồi… mặc kệ

 

Thanh xuân như chiếc áo mới

Qua rồi, ta cười với ta

Lặng lẽ, chỉ mỗi ta già

Chắc là không dài tay với

 

Mà thôi hong phơi lệ đá

Ly trà ôn lại cùng người

Sắp xếp cho vẹn nụ cười

Khai tâm một người quen - lạ…

 

06/07/2025

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét