Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2025

Thơ tự do

 


1. Thơ tự do:

 

Đặc điểm của thơ tự do bao gồm:

* *Không bị ràng buộc bởi luật lệ về vần, nhịp:

* Đây là đặc điểm cơ bản nhất. Không có quy tắc về vần điệu, số lượng âm tiết trong mỗi dòng, hay cách sắp xếp các dòng thơ.

* *Tự do về cấu trúc:* Không có quy định về số dòng, khổ thơ, hay hình thức bài thơ. Tùy theo ý

tưởng và cảm xúc của người viết.

* *Chú trọng vào ý nghĩa và cảm xúc:* Trọng tâm là diễn đạt nội dung một cách rõ ràng, sâu sắc và truyền tải được cảm xúc của tác giả.

* *Sử dụng ngôn ngữ linh hoạt:* Có thể sử dụng đa dạng các kiểu câu, từ ngữ, hình ảnh, tạo nên sự phong phú và sinh động cho bài thơ.

Tóm lại, thơ tự do tập trung vào nội dung và cảm xúc, không bị ràng buộc bởi các quy tắc hình thức của thơ truyền thống.




ĐÔI MẮT THỜI GIAN

 

Người mẹ già

Trông ngóng đứa con xa

Từ lâu lắm

Cái hồi tóc còn thơm mùi hoa bưởi

Đến bây giờ

Tóc quẩn mùi nhang khói

Mắt lệ nhoà

Không chắc có nhìn rõ hình anh

Mẹ vẫn thanh minh

“Tao thấy mà rõ lắm

Đôi mắt nó sáng

Cái miệng nó hay cười

Nó đi từ lúc đôi mươi

Đi lâu rồi

Mà chưa về thăm mẹ...”

Cả không gian nín thở...

Im lìm...

Lặng lẽ...

Nhành hoa bưởi trong vườn

Khẽ nở bung tỏa mùi hương thơm nhẹ

Ôm lấy mẹ

Nức nở

Dung hoà

Tan biến theo ánh mắt vời xa

“Nó vẫn chưa về mà

Mẹ vẫn chờ…” vẫn đợi…

 

01-08-2021

Nguyên Hữu

 

 


GIỌT NƯỚC MẮT MIỀN TRUNG

 

Nước về

Nước ngập mái nhà

Trẻ kêu...

Già khóc...

Như là chiến tranh!

Chiến tranh

Bom đạn đã đành

Thời bình mà khổ

Đau thành nhiều cơn.

Nhìn trời- dập đất van lơn

Bàn tay chìa hỏi

Mà...

Thương cảnh nhìn.

Mưa rơi

Vùi lấp niềm tin

Đất sạt

Đất lở

Vùi nguyên một gia đình

Mười ba chiến sĩ hy sinh

Hai mươi hai đồng chí

Mất xuân xanh thời bình.

Cõi phù sinh!

Sinh linh ai oán

Bố mẹ mất con

Vợ chồng ly tán

Trẻ - già gọi nhau

Đục ngầu dòng nước

Chẳng cao sang điều ước:

“Chỉ mong nhanh rút đi

Trả bình yên như trước”...

To – nhỏ nụ cười

Ông trời ạ!

Thế thôi…

 

19-10-2020

Nguyên Hữu

 

THẾ THÔI THÌ

 

Thế thôi thì thuyền chở người đi

Tình tôi lầm lũi vì chi hỡi đời

Thế thôi thì nhạc cưới cất lời

Hồn tôi lặng lẽ ru hời con tim

Thế thôi thì trăng cũng nằm im

Khi đầy, khi khuyết với sương đêm lạnh lùng

Thế thôi thì mắt lệ rưng rưng

Mây hờn thế thái bạc từng sợi bay

Thế thôi thì gió cũng dang tay

Ôm lấy nhật nguyệt nựng say tơ tình

Thế thôi thì lòng khóc một mình

Hồn thơ luẩn quẩn ra hình bài thơ

Thế thôi thì cùng giết giấc mơ

Bài thơ kết thúc – thẫn thờ người xem…

 

07/06/2019

Nguyên Hữu

 

THƯƠNG QUÊ

 

Ta phá đêm bằng vần thơ điên tỉnh

Giữa xóm nghèo cô tịnh tắm trăng suông

Mảnh trăng treo hư ảo trước màn sương

Muôn bộ nháy nơi rặng tre nhảy nhót...

 

Gió gọi gì trên vòm trời thánh thót

Lạnh tìm về nịnh nọt bờ môi khô

Dòng sông lặng xem trăng đến loã lồ

Con cá búng chầm chồ đâu mồi nhắm...

 

À, thì ờ... tửu bỏ quên... thèm lắm

Chỉ còn đây điếu thuốc thấm sự đời

Tro tàn rơi và làn khói không lời

Lặng theo gió rời xa quê nghèo, khổ...

 

À... thì ta cũng từng như thế đó

Phố thị nhiệm màu ta tô vẽ trò vui

Vui bao nhiêu lại lặng bấy bùi ngùi

Quê nghèo vẫn khác cái mùi phố thị...

 

Ta nhắm mắt hít hơi sâu, cảm kĩ

Quê ngọt ngào, thanh khiết... lắm quê ơi

Ai mà không... rồi cũng có một thời

Sớm hay muộn xa rời quê kiếm sống...

 

Ta cũng đi vì miếng ăn? hay gieo mộng?

Rồi vội về chẳng phải xây nhà rộng, lầu cao

Mà vội về ôm lấy quê ngọt ngào

Xin tha thứ bao ngày xa rời ấy...

 

Mỗi lần về chẳng hiểu sao ta trở nên như vậy

Thương quê nghèo biết mấy quê ơi

Sao lặng lẽ? Ôm ta chẳng nói lời

Ta chẳng muốn - quê à... khi đêm rồi sẽ khác...

 

Ta phá đêm không phải ta độc ác

Mà ta thương, mà ta muốn quê vui

Ngày qua ngày quê sống trong ngậm ngùi

Đem thanh khiết nuôi bao người đói khổ...

 

Vần thơ ta cộc cằn và thô lỗ

Lạo xạo câu từ vì cố gắng giữa tỉnh – điên

Tỉnh là vì nơi quê quá bình yên

Điên là bởi mai lại xa rồi! biết đến...

 

Làn gió hát trên vòm cây thật sến

Giọt sương đầy - chào thân mến tìm trăng

Màn sương mỏng những nào quấn, buộc, giăng

Nào có kín... vẫn loã lồ trăng đó...

 

Ta nhắm mắt, ta không nhìn... đâu có

Ta ôm quê thêm đêm cuối nữa này

Ta ôm nhau mà ướt giọt lệ cay

Thương thật đấy - đây xóm nghèo cô tịnh...

 

02/12/2017

Nguyên Hữu

 

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét