HỜN
(Lục ngôn thể)
Một mình em, lạnh
vai mềm
Góc vắng hờn phơi mộng tủi thêm
Yếm thắm buông lơi đâu kẻ giữ
Quần hồng trút thả lấy ai đền
Rình mò ngọn
gió vin hông cửa
Rón rén chân mây níu bậc thềm
Cũng chẳng sao mà… anh giũ bỏ
Buồn qua ngày, sầu kín đêm…
11.08.2014
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét