BÊN DÒNG SÔNG MƠ
Em bỗng đến
Để anh bỗng say.
Nhưng
Sao em luôn buồn
Để anh chưa dám ngỏ lời yêu em,
Lại gần anh cũng ngượng ngùng
Vì anh anh biết
đã yêu em rồi,
Vậy nên anh lặng lẽ
Anh buồn từ đây.
Âm thầm một mình
trên ghế đá,
Cô đơn bên cạnh dòng sông sâu,
Anh ngồi đó câu từng lời ước nguyện,
Giá như em đừng buồn
Giá như em nói
Em cười hồn nhiên
Và anh lòng cũng vui lên
Vô tư anh đến ngỏ lời câu hôn.
Và em gật đầu e
thẹn
Khúc khích em cười
Nơi thổn thức tim anh.
Ngày nối đêm đôi ta bên nhau
Và đôi ta yêu nhau tha thiết
Bỏ mặc ghế đá âu
sầu,
Bỏ mặc dòng sông buồn
đau…
Em yêu…
10.2000
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét