Này,
Sự nghiệp
ngươi có rồi đấy chứ
Một nghề văn,
Một nghề văn,
Một vợ,
Một con…
Cuộc sống nhà cửa ngươi khá giả
Cuộc sống nhà cửa ngươi khá giả
Vậy mà sao
Bỗng nhiên
ngươi thay đổi
Vợ con bỏ mặc
Vợ con bỏ mặc
Vui bạn rượu
Cứ bét nhè say cả tối ngày
Năm tháng trôi
Cứ bét nhè say cả tối ngày
Năm tháng trôi
Căn nhà ngươi
tàn lụi
Vợ con xơ xác một nét xanh
Văn chương phó mặc cho gián mọt
Cứ nốc rượu vào say khướt say
Về nhà ngươi chửi vợ
Vợ con xơ xác một nét xanh
Văn chương phó mặc cho gián mọt
Cứ nốc rượu vào say khướt say
Về nhà ngươi chửi vợ
Mắng con
Ngươi la,
Ngươi la,
Ngươi đuổi,
Ngươi hành hạ
Để rồi lúc tỉnh ngươi hoảng sợ
Nhổm dậy nhớn nhác tìm vợ con
Nhưng không
Để rồi lúc tỉnh ngươi hoảng sợ
Nhổm dậy nhớn nhác tìm vợ con
Nhưng không
Vợ ngươi vẫn
còn đó
Ôm con co ro chắc vừa ngủ
Vợ ngươi nằm đó nom thương quá
Ôm con co ro chắc vừa ngủ
Vợ ngươi nằm đó nom thương quá
Nét nhọc nhằn
vất vả hiện ra
Ngay trong dáng nằm
Ngay trong dáng nằm
Trong giấc
ngủ…
Ngươi rón rén
bước chân thật khẽ
Hơi thở nhẹ
nhàng ngươi nắm bàn tay vợ
Đưa lên ngực
rồi ngươi òa khóc
Và cô ấy – vợ
ngươi – đã tỉnh
Chẳng cần nói
cô cũng hiểu rồi
Cô rụt tay… ôm
lấy cổ ngươi…
Gục trên ngực
vợ,
Ngươi nói qua
tiếng nấc
Rằng ngươi là
kẻ khốn nạn
Vì ngươi mà mẹ con cô phải khổ…
Vì ngươi mà mẹ con cô phải khổ…
Cô cũng khóc
ngả vào vai ngươi
Và nói rằng
ngươi là người khổ sở…
Chỉ thế thôi
nhưng cũng đủ lắm rồi
Lòng vị tha
của cô tỏa sáng
Cứ lung linh
chiếu khỏa căn nhà…
Đứa con nhỏ đã
dậy rồi ngồi đó
Nhìn cả hai
miệng toét toe cười
Và bây giờ,
ngươi nghĩ sao đây nhỉ?
Hãy làm lại
hay theo con đường cũ
Nên nhớ rằng trên mắt vợ con ngươi
Nên nhớ rằng trên mắt vợ con ngươi
Hai hàng lệ
tuôn rơi chưa khô nhé
Họ khổ nhiều
rồi ngươi nhớ hay chăng?...
NHỮNG CON
NGƯỜI KHỐN KHỔ
10.2000
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét