QUÊ HƯƠNG
Rượu đây này ta uống cho say
Một, hai, ba,… chén chẳng buồn say
Say đi để ta quên hết
Cuộc sống bon chen, lợi quyền giành giật
Thịnh suy – tiền bạc – những ai…
Ta lạc lõng – dòng thời gian cuộn xoáy
Bởi trong ta trong trắng ai ngờ
Ta mộng mơ với những vần thơ
Những nốt nhạc hát ru trời - đất
Những mảng văn thắm đượm tình người
Chỉ thế thôi… mà… - rượu đây ta uống
Say say đi và quên quên đi
Rũ bỏ nào lặng lẽ ta đi
Lên núi cao sống đời tiên cảnh
Vào rừng sâu ca hát với cây
Với chim muông, muôn thú vui vầy
Hay xuống biển bạn hiền ta kiếm
Sặc sỡ sắc mầu cua, cá,… thảnh thơi
Hay lên trời theo mây dong duổi
Hay lạc giữa thảo nguyên hoa bướm
Ta say ca xanh mát hồn vui
Cỏ, cây tươi – quê hương… - đúng rồi
Quê hương ơi ta về với nhé
Quê thanh bình, tình người đượm thắm
Dẫu nghèo nhưng hạnh phúc biết bao
Và lúc đấy ta nghèo xơ xác
Cũng chẳng sao – bây giờ tiền bạc
Như cỏ rác – ta nào thiết
Khi tình người nở khắp thế kia
Và những mộng mơ ta ấp ủ
Xum xuê hoa trái trĩu cành
Hái tặng đời nếm thử hương quê
Kìa ai đó nhìn ta thèm muốn
Nào thì say uống chén rượu này
Sẽ hiện ra xanh mát quê hương…
07/2004
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét