RÊU PHONG TÓC RỐI
Tình ơi
Tình rụng tơi
bời bên bến vắng.
Thuyền đi đâu theo
sóng dong chơi
Rồi thuyền neo lại
bến nào.
Tình rơi,
Em buồn chiều
xế bóng,
Vầng mặt trời chín
mọng
Như
tình ta nồng vừa mới đó thôi.
Chiều rơi,
Đêm buông rồi
đêm khóc,
Nước mắt
đêm vương đầy trên tóc rối em bay.
Tình đây ai
người vun chăm tưới,
Trăng rơi đầy từng
mảnh trăng rơi rơi.
Ơi người tình hỡi anh ơi…
Tóc rối rối
nhiều rồi
Trăng gỡ hoài gỡ
mãi mà đã xong đâu.
Trăng gỡ lâu
nhẹ nhàng như anh đó,
Nhưng nồng nàn lại
khó giống tình anh.
Tình anh
Tình đi theo
anh mãi,
Bỏ em
vơi đầy bên bến vắng thuyền qua.
Bến vôi hóa
Rêu xanh
nhiều lớp quá,
Con sóng già ru
em
Em nào ngủ
được đâu.
Từng giọt sầu nức
nở giữa đêm thâu,
Từng con sóng
ru nỗi đau yên nghỉ,
Thuyền vẫn đi với
ích kỉ riêng thuyền.
Một lời nguyền vẫn
nguyên câu chuyện cổ,
Bến phong rêu nức
nở mỗi đêm về…
07/2004
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét