LỠ BƯỚC QUÊ HƯƠNG
Đêm buông lơi,
Sương rơi đọng
giọt,
Nặng trên lá,
Trĩu từng cành cây
mỏi,
Gắng gượng kìa gió thổi
Giọt sương rơi.
Giọt sương rơi
Gió ơi kệ
sương rơi,
Sao gió vẫn mang
sương theo bên người
Để dăng chải
Để dải đầy khắp
nơi.
Và cả tôi sương
đọng đầy rồi.
Tôi lặng lẽ co
ro tôi lạnh,
Chỉ một mình tôi
thôi,
Lúc này tôi
cô đơn nhất trên đời.
Nơi xứ người tôi
lạc lõng lẻ loi,
Tôi lang thang như
thú hoang giữa núi đồi xa lạ;
Mệt mỏi
dừng lại,
Rã rời tôi
kệ gió đem sương ghẹo quanh
người.
Nhạt nhòa sương
rơi.
Quê hương ơi,
Quê mẹ
tuyệt vời giàu tình người,
Nhiều nụ cười ấm
áp niềm vui.
Lỡ bước rồi tìm
ngày về ngày mới,
Đón yên bình quên
đánh đổi tha hương
Rưng rưng giọt
sương…
07/2004
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét