NỢ QUÊ
* Thơ Thất ngôn
*
(Gieo vần nối)
Tha hương kiếm
mộng dựng quê nghèo
Bao nhiêu năm
mộng dài ai kéo
Sợi râu dài tóc pha thật khéo
Họa sĩ thời
gian lặng lẽ đi theo…
Quê ơi quê, nợ
quê, quê nghèo
Sợi dây tình
buộc theo còn đó
Ngày ngày nụ
cười xua nhăn nhó
Cố lên anh to nhỏ thầm thì …
Yêu chết được
cùng về quê đi
Nơi đã buộc tình ta thủa ấy
Chân lấm bùn
anh đi bừa cấy
Gót son em
chào hỏi mạ xanh…
Con trâu ngoan
ăn cỏ rõ rành
Đâu nào nỡ mạ xanh ăn nhỉ
Buồn cười chưa
vơ bừa cãi lí
Bố mẹ gật đám hỉ đầu năm…
Hai đứa mình xa quê nhiều năm
Có lỗi lắm… kệ, về em ạ
Quê mình mà… mình quen đâu lạ
Hắt hủi tí rồi… quê yêu thôi…
Về rồi này… quê ơi… quê ơi…
Con trâu già năm xưa già vấy
Đủ sức không
mình đi bừa cấy
Luống mạ non… đám hỉ… tươi ròn…
11/10/2014
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét