CHÁN
Đường về hẹp lối
rồi ta
Tàu bay cánh mỏi
chẳng qua gọi về
Đói lòng, phảng
phất hương quê
Cồn cào riêng
cõi mụ mê nhiều người
Thế thời dở
khóc - dở cười
Qua ngày, đoạn tháng chẳng rời được đi
Cô-rô-na vẫn
lùng, truy
Xanh, vàng nhiều
lá bệnh thì rụng rơ
Chạy tìm ngày mới tinh khôi
Mà sao vẫn thấy
xa vời, tại sao?
Ước gì chỉ giấc
chiêm bao
Chuyển canh thức
tỉnh: ôi dào hoá mơ
Máy bay đầy đó
đang chờ
Nghe người đọc
lệnh, ban giờ: hồi hương
Quẩn trong gió,
núp trong sương
Hồn về thực tại
thả buông thẫn thờ
Một năm chẳng
có bất ngờ
Nhân quyền cao
lắm vẫn giờ: cách ly...
04-08-2020
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét