Thứ Ba, 16 tháng 11, 2004

TÌNH YÊU LÀ THẾ



TÌNH YÊU LÀ THẾ

Vắng em mong nhớ đợi chờ
Khắc khoải từng giờ
Buồn khổ nữa đây
Và này khao khát vơi đầy
Đêm dông bão nổi, cháy ngày nắng thiêu

Đảo điên ai hiểu chữ yêu
Hoang vắng trời chiều tôi đợi chờ em
Em chưa đến
Thời gian trôi
Đứng và ngồi tôi thấp thỏm loạn điên
Bên trên
Cành lá khẽ cười
Cạnh tôi gió nói cái lời mùa thu:
“Yêu đi, yêu nữa nhiều vào
Yêu bao nhiêu nữa khổ nhiều bấy nhiêu
Vật vã đợi cả buổi chiều
Người yêu chẳng đến nắng thiêu tơi bời
Tình yêu là thế? – chẳng yêu
Như mình cây ạ! Sớm chiều thảnh thơi
Tình yêu thật đúng dở hơi…”
Gió dứt lời
Cây cười rung cành lá
Làm những lá vàng rụng rơi
Lá vàng rơi
Khi đang cười ngặt nghẽo
Đuổi theo gió trời dong chơi
Tiếng cười vẫn vọng tới tôi thẫn thờ
Phải chăng tôi kẻ dở khờ
Thì sao kia chứ?
Tình yêu kia mà
Nếu yêu – vâng sẽ được yêu
Thì tôi sẽ dở thật nhiều lần hơi…

11-2004
Nguyên Hữu


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét