Thứ Ba, 22 tháng 10, 2002

NGÕ VẮNG CỦA TÔI

 

 


NGÕ VẮNG CỦA TÔI

 

Một ngõ vắng hao gầy.

Nắng rơi          vàng ngõ vắng.

Một nỗi buồn              trĩu nặng

Cứ da diết       mênh mang.

Một mùa thu   đang tới

Thắp lên          một màu vàng.

Một người       đang đứng đó

Đợi ai trên ngõ vắng.

Chiều rơi         từng giọt nắng

Sắc vàng          phai nhạt nhòa.

Ta về   trong yên lặng

Vỡ òa              những ngày xưa…

Ôi        ngày xưa

Ngõ vắng        loang màu vàng.

Ôi ngày xưa

Ngõ vắng        đầy hoa nắng.

Ôi ngày xưa

Tôi đứng         đợi em tới,

Đứng đợi hoài

Tôi dẵm           lên bóng tôi

Dẵm    lên màu vàng

Dẵm    lên ngõ vắng,

Tôi nhắm mắt gọi lên em,

Nhưng             em đi rồi

Em       bỏ ngõ vắng

Em       đi theo người.

Kỉ niệm           bỗng nhạt nhòa

Chỉ tôi                         và ngõ vắng

Chỉ tôi                         và giọt nắng

Chỉ tôi                         và mùa thu

Nhìn nhau             màng…

 

22.10.2002

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét