Thứ Năm, 17 tháng 10, 2002

ĐÊM TRĂNG NHỚ MẸ

 

 


ĐÊM TRĂNG NHỚ MẸ

 

 

Đêm    buồn mênh mông.

Trăng rơi         đầy mặt sông,

Nhẹ nhàng       dịu dàng          ẩn chứa            bóng    hình mẹ tôi.

Mẹ ơi…

Mẹ ơi               con      gọi tên mẹ.

Mẹ       đang nơi đâu

Hãy     về bên con       đêm     nay con buồn,

Đêm    nay      trăng    buồn…

        kìa       mẹ       tôi đang về

Vẫn cái dáng               đong đưa

Đôi quang gánh           trên vai            như ngày xưa,

Nhọc nhằn       vất vả

Mẹ nhìn tôi            nở nụ cười…

Nhạt nhòa…                trăng rơi.

Mẹ tôi vẫn đang          bước    đến bên tôi

Trên con đường          xếp đầy            mảnh trăng rơi…

Mẹ ơi               còn      nhớ ngày xưa,

Những năm                 ngày                rằm trung thu

Con cùng bạn trông trăng      phá     cỗ đến khuya.

Để       sáng hôm sau mẹ gọi dậy

Con vùng vằng            ngái ngủ          dỗi mẹ luôn.

Và giờ đây      nghĩ lại            con giận con

Con thương mẹ           lắm mẹ ơi.

Giật mình        nước    mắt con rơi…

Lấp lánh          trăng rơi

Sương rơi        ướt hết             con rồi,

Lạnh    quá mẹ ơi.

Mẹ       tôi đâu rồi.

Mẹ       lại đi rồi

Lại bỏ con       cô độc giữa     đời…

 

17.10.2002

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét