ĐÊM BUỒN
Buồn ngồi đếm sao đêm.
Sao đêm buồn rơi
rụng đầy sân lấp lánh
trong đêm.
Ồ
không sương sa chứ nhỉ.
Tôi nhìn trông
mà không sao phân biệt
Ánh sao trời hay ánh giọt sương sa.
Và gió đến gọi
trăng lên.
Gió rì rào nâng
trăng lên cao.
Trăng càng lên càng
lạnh
Càng trong hơn nhưng
hình như trăng buồn.
Tôi mơ màng
nhìn trăng lên
Rồi ngẩn ngơ nhận
ra trăng đẹp quá
Lạnh lùng và toát đầy vẻ
kiêu xa.
Này giọt
sương sa sao vô tình như thế,
Sa vào
người tôi làm lạnh buồn mênh mông.
Vẫn mơ màng tôi
ở giữa biển Đông
Dưới nắng
vàng trên biển xanh dạt dào,
Trước tiếng
sóng biển rập rờn
Như những bản
tình ca êm đềm
Theo gió lộng ôm
tôi ve vuốt
Ru tôi
ngủ quên trong ngây ngất đêm buồn…
21.10.2002
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét