CHỚ ĐỂ GIÓ LAY
*** Cửu ngôn ***
(Gieo vần tiếp)
Cung đàn réo rắt vẽ họa thời
xưa cũ
Cây và hoa lắc lư trong
gió cổ vũ
Cơn gió chui ra từ bụi cỏ um tùm
Lay động phết ngỡ màu xanh
lan trùm…
Tuổi thanh xuân như rừng
vàng, như biển bạc
Khí thế tưng bừng trong âm
vang dòng thác
Như vó ngựa thảo nguyên
móng sắt tung hoành
Hiệp sĩ giáo vàng nắng nhuộm
giữ trời xanh…
Cây cọ trên tay anh vẫn vẽ
thêm cảnh
Đọng lắng xa xưa mong chuyển
hồn vào ảnh
Vẽ đến đây đã dùng mười bốn
loại mầu
Họa cảnh đời mới góc nhỏ
đã hết đâu…
Có nên vẽ vị quân vương vì
đại nghiệp
Mong đất nước mạnh giầu
thiên thu vạn kiếp
Muôn ngàn hiểm nguy gian
khó vẫn kiên cường
Thật lớn lao và cũng thật
sự phi thường…
Bao tháng năm vị vua ấy
còn để lại
Một gia tài vẫn như thạch
đá tồn tại
Như áng mây hồng kỳ diệu
sau cơn mưa
Thật sự thiêng liêng vẫn đọng
đủ nét xưa…
Có người nói không nên vẽ
nhiều thêm nữa
Phủ mền che thôi tốn mực sơn
giấy lụa
Quá khứ thôi mà vẽ nhiều
thế làm chi
Bao lăng tẩm ở đó vẫn đầy
ra kìa…
Vẽ lại làm gì những thứ
không thay đổi
Mở mắt là trông sao cứ phải
hành tội
Làm khổ cả bản thân mất
luôn cả thời gian
Anh lặng cả người khi nghe
thấy họ gàn…
Bút rơi lại nhặt lại rơi
trong ngao ngán
Như rêu xanh lan trùm, héo
tàn, phát tán
Phủ lên bia mộ, che cái
bia miệng đời
Cầu
xin thần linh phù hộ chuyện thức thời…
Non sông trường tồn mãi
mãi đừng thay đổi
Như cách người hiểu còn
anh tiếp tục hành tội
Tự hành bản thân hi vọng lưu giữ ngày sau
Ai mà biết trước… giống như anh vừa đau…
30-01-2025
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét