KHÓC CÙNG ĐÊM:
VŨ HÁN
Đêm nín thở cho
tan đi bệnh dịch
Những muộn phiền
lộ từ gió mà ra
Từ Vũ Hán tới
miền xa tĩnh mịch
Gục ngã bất ngờ,
ôm ngực... rời xa...
Đêm có thể như
là đêm cuối nhỉ
Khi nơi kia
đang chiến đấu không ngừng
Không cố gắng,
không biết chừng mãi nghỉ
Giọt sương nhìn
Bờ-lu trắng rưng rưng...
Đêm lập loè
quay lưng cùng điếu thuốc
Tưởng vô tâm mà
nước mắt nhạt nhoà
Dấu đi thôi. Dấu
trong tim điều ước
Tăm tối và bệnh
dịch được tàn ca...
Đêm cứ trôi không
còn là chấm hỏi
Lần chuyển canh
mệt mỏi cơn gió rồi
Hay biết tội?
Răng chi mà bối rối
Chắp tay cầu:
đêm cuối - mai sáng tươi...
06-02-2020
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét