GIA TÀI THƠ
Tớ chỉ là kẻ dại lấy đâu khôn
Giữa cuộc sống mà để hồn thơ thẩn
Đêm lẫn ngày nên thành ra bất cẩn
Lỡ bọc kim tiền nghèo vẫn nghèo
thôi…
Cay đắng cuộc đời vị vẫn dính môi
Mà tự thấy nhạt rồi ngọt mới lạ
Khi nhấm cùng con chữ ròn cực nhá
Vỡ một đời nghiêng ngả với vần
thơ…
Dõi bước chân từ ngày ấy đến giờ
Của để dành chỉ có mình tớ biết
Phong kín xong và thế là giấu biệt
Như người giầu giấu vàng, bạc,
đô-la…
Có đôi lần đói quá định bán mà
Không được giá nên đành cho nhau
nhịn
Đến bây giờ mới không còn phong
kín
Nhưng lạc thời, miễn phí cũng phải
dâng…
Thật khờ dại! Khờ dại quá phải
không?
Khi nhìn lại ta là người thua cuộc
Chẳng dung hoà hai trong một vào
được
Nên gia tài nâng bước: ối giời…
thơ…
22-08-2021
Nam Toàn
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét