SAU CHIẾC CÚC
ÁO
Anh ngơ ngẩn
nhìn theo làn gió
Miệng nuốt
khan, đã nuốt rất nhiều
Tại gió đấy,
anh chẳng dám điêu
Làm cái điều
ngày-đêm anh muốn...
Cơn gió hư khiến
anh luống cuống
Cởi rồi kìa!
Chiếc cúc áo! Em
Mây dừng vội,
vén tóc trắng. Xem
Chắc quá thèm nắng
len cùng gió...
Thật đó mà, anh
nhìn thấy rõ
Ở đồng bằng lại
nhớ bản xa
Mơ đồi-núi,
thơm ngát cỏ-hoa
Ôi nhựa sống!
Đoán là như thế...
Nhiều hình dung
vẽ-tô lời kể
Của cuộc đời,
dài nữa thời gian
Nơi anh, khổ!
Toàn tiếng nuốt khan
Là nguồn sống!
Chắc là như vậy...
Xin lỗi thầm.
Anh không nghĩ bậy
Thật lòng đấy,
nhưng gió kìa em
Hiếu kì quá,
anh cũng muốn xem
Nơi chẳng thể
được lời lý giải...
Nửa đời người
anh đi tìm mãi
Câu trả lời để
lại người sau
Giờ phải tìm hồn
tôi ở đâu?
Mau về lại. Hồn
hề. Chết dở...
01-03-2020
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét