SẦU ÂM
Chiều buồn rơi
rụng hoàng hôn
Tảng mây xám xịt
dỗi hờn nổi trôi
Buồn trên chiếc
lá vàng phơi
Buồn không chịu
nổi lặng rơi khẽ khàng
Thế thời
nhìn-dõi đa mang
Thu hồn chẳng lại
quá giang cõi sầu
Nắng tàn đứt sợi
vì đâu
Thiên trường
voan trắng bấn mầu niềm riêng
Trấn an để lấy
bình yên
Phù du đánh đổi
còn nguyên bọt bèo
Sầu đông khách
khứa vắng teo
Vừa thêm một lá
lặng gieo dấu bình
Mong manh một
cõi phù sinh
Hồn treo đầu lá
- âm binh cợt đùa
Thơ thành câu
chú, lá bùa
Yểm muôn vàn thứ
kéo-đưa hồn về
Thời gian! Cái
lưỡi dài thê
Mắt đêm kết
thúc nhiêu khê ngôn từ...
24-12-2019
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét