CHÀNG TRAI CỦA NHỮNG NỖI BUỒN
Vẳng xa đâu tiếng còi tầu
Không gian rách toác
Nỗi lòng nát tan,
Thời gian
Chết
Lặng bên đời
Niềm vui rũ bỏ chốn này dong chơi
Bơ vơ chỉ một mảnh đời
Lặng trong đêm tối sương rơi đọng đầy
Vui không ngọn cỏ, lá cây
Vỗ tay theo gió
Cười nào gì ta
Ha… ha…
Ôi đúng thật là
Vô tình như thế
Lại
Hay biết chừng
Dửng dưng
Tiếc nuối chi đây?
Buồn vui thay đổi đêm ngày đổi thay
Đến – đi
Quy luật thấy rồi
Mà sao chưa thấy
Tôi này…
Thấy đâu?
Có chăng chỉ những sầu buồn
Chàng trai cũa những nỗi buồn thế
thôi
Niềm vui
Vấn trốn nơi này
Bỏ tôi lặng lẽ đêm ngày mình tôi…
10/2004
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét