TỰ AN ỦI
Mộng mơ
Rơi
Vỡ tan tành.
Tôi buồn
Chiếc bóng của tôi cũng buồn
Thẫn thờ nó dựa lên tường
Nó thương tôi lắm, nó buồn thay tôi
Tưởng rằng những thế rồi thôi
Tưởng tôi vui vẻ
Tưởng rằng những thế rồi thôi
Tưởng tôi vui vẻ
Nhưng mà
Không đâu
Này đây vẹn một nỗi sầu
Sẻ nơi chén rượu
Đầy vơi, cay nồng
Say
Say đi
Quên
Quên đi
Sao vẫn căng đầy?
Đành vậy
Vậy thôi
Lập lòe chia sẻ trên môi
Tôi biết hại lắm
Nhưng làm sao đây?
Giữ được gì nào?
Trắng trơn, run rẩy
Bao đường gân xanh
Tròng trành
Có phải rằng say
Đôi tay
Biết lỗi
Dỗ dành
Tôi say…
10-2004
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét