LY CÀ PHÊ CÔ ĐƠN
Ngồi uống ly
cà phê,
Ngọt đắng cả
đầu môi.
Ngồi đó và
ngắm em,
Em nào phát
hiện ra tôi.
Em ôm cây đàn guitar,
Em đánh một
bản nhạc
Về quê mẹ
thiết tha.
Bản nhạc
hờn nỗi lòng,
Nỗi lòng nhiều
điều khắc khoải,
Ly cà phê
chễ nải,
Lại bồi hồi ngọt
đắng đầu môi…
Em ngồi đó,
Em cũng
như tôi,
Nơi xứ người
cô độc,
Những vui buồn
bực dọc
Biết chia sẻ cùng
ai.
Nốt nhạc vẫn
rơi đầy,
Điếu thuốc vẫn
trên tay,
Ly cà phê vẫn
chảy
Lặng lẽ nhìn
ngắm em,
Em của
tôi…
Rồi một ngày em
bỏ tôi
Bỏ quán nhỏ.
Em đi đâu?
Tôi
lang thang tìm em.
Quán nhỏ không
có em,
Quán nhỏ không
còn nữa.
Tôi bơ vơ.
Tôi cô đơn.
Tôi buồn.
Tôi vẫn
đi tìm em…
30.06.2002
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét