LẺ LOI
Đường phố đã
lên đèn.
Vầng trăng lẻ
loi nhạt nhòa.
Trời vắng một
đám mây trôi,
Giống tôi lặng
lẽ
Nhìn dòng đời ngược xuôi.
Tôi bước đi
Bước chân tôi
vô định.
Tôi đi đâu?
Tôi chẳng biết
đi đâu.
Tôi tự hỏi rồi
tôi dừng bước
Lại quay cuồng
Trước dòng
đời ngược xuôi.
Tôi ngồi xuống
Đường lạnh đẫm
sương đêm.
Tôi chợt thấy
Người tôi
cũng ướt đẫm cả sương đêm rồi,
Sương ngấm
vào người
Bây giờ
mới thấy lạnh tái tê.
Con đường vắng mình
tôi cô độc.
Lạc bước
vô thần
Rồi bật khóc
với đòi vầng trăng lẻ
loi…
09.06.2002
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét