TỰ TÌNH
Lỡ bước chân, lỡ
mất nhịp chuyến phà
Con phố lạ có
nhiều nhà cao quá
Thiếu tâm hồn,
thiếu nhiều hoa, cỏ, lá
Lặng bần thần,
ám ảnh tiếng quạ ca...
Thêm một lần
bùng dịch cô-rô-na
Nơi văn minh, nhân quyền hơn tất cả
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
TỰ TÌNH
Lỡ bước chân, lỡ
mất nhịp chuyến phà
Con phố lạ có
nhiều nhà cao quá
Thiếu tâm hồn,
thiếu nhiều hoa, cỏ, lá
Lặng bần thần,
ám ảnh tiếng quạ ca...
Thêm một lần
bùng dịch cô-rô-na
Nơi văn minh, nhân quyền hơn tất cả
ĐÊM ĐEN
Trắng đêm xem
bóng đêm ngồi
Thu lu một mảng
tường vôi lạnh lùng
Trắng đêm, đêm
thức xem cùng
Khoảng mênh
mông tối hình dung cuộc đời
Thinh không lạc
bóng con người
Vô thường đẵm một
vũng trời sệt đen
Đưa tay quệt một
đường quen
Loang loang lổ
lổ, đêm khen nửa vời
Thiên trường
cũng chỉ thế thôi
Cũng chỉ treo,
buộc màn phơi đêm nằm
Trắng đêm ngắm,
ngộ ra rằng
Bóng đêm loạn
thế kết rằng là: đen...
19-07-2020
Nguyên Hữu
BẤT LỰC
Có những lúc bất
lực đến như vậy
Gánh mưu sinh
mà giã mỏi trên đường
Gắng lắm rồi...
vì nơi đó yêu thương
Chìa tay với mà
vô phương cứu rỗi...
Nỗi buồn vò tâm
hồn thành tội lỗi
Lặng một mình đếm ngược những ngày qua
THOÁNG XUÂN
Giương buồm hứng gió hò khoan gió nhiều
Én bay nhạn vẽ báo điều
Mùa xuân về đó phiêu diêu đất trời
Buông thuyền thả lái thảnh thơi
Chum trà chén tửu ngọt lời hò rô
BA THỨ VÔ GIÁ
Thiên thai dung
tạc hình hài
Ban cho SỨC KHỎE
lâu dài nhiều năm
Giữ gìn tránh bệnh
viếng thăm
Kẻo rồi đau ốm
lại nằm xuôi tay...
Ban thêm LƯƠNG
THIỆNnữa này
Phúc phần nảy nở, hậu dày về sau
GIẤC MƠ KHÓC
Anh đã khóc rất
to
Trong giấc mơ vừa
trải
Trong tột cùng
sợ hãi
Rồi mai này mất
nhau...
Anh không muốn
thế đâu
Anh vẫn luôn
chung thủy
Tuy có hơi ích
kỉ
Cũng tại vì anh yêu...
TỰ TÌNH COVID
Gió vin bậu cửa
thì thào
Xuân thì đang rộ
sao nào buồn ư?
Đuôi gà ngộ
nghĩnh lắc lư
Bờ môi hàm tiếu
ứ... ừ... buồn đâu!
Mi cong vẽ bóng
bồ câu
Dọc dừa nhăn nhở còn lâu mới buồn
ĐÓI-NO
No ăn dửng mỡ
khối người
Cũng là tốt số
thế thôi. Đời mà
Đói ăn đong đếm
ngày xa
Lấy mô mà dửng
rên, la tối ngày
No ăn cau có mặt
mày
Toàn là đồ ngấy thế này. Bỏ ăn
CƯỜI LÊN
Bao nhiêu gánh
nặng cuộc đời
Cũng tiêu tan hết
khi cười cùng nhau
Tiếng cười xua
đuổi trầm ngâu
Ưu phiền lạc lối
còn lâu mới tìm
Vô tâm khi cứ lặng
im
Vô tình câu nói nhói tim một đời