TỰ TÌNH
Lỡ bước chân, lỡ
mất nhịp chuyến phà
Con phố lạ có
nhiều nhà cao quá
Thiếu tâm hồn,
thiếu nhiều hoa, cỏ, lá
Lặng bần thần,
ám ảnh tiếng quạ ca...
Thêm một lần
bùng dịch cô-rô-na
Nơi văn minh, nhân quyền hơn tất cả
Nơi ý thức chợt
trở nên cẩu thả
Đeo khẩu trang
cũng là cả vấn đề...
Nhiều người
khóc: con muốn được về quê
Nơi văn minh
không hề bằng nơi đứng
Nơi ý thức cũng
chẳng cần kiểm chứng
Nơi nghèo
nhưng... lại, giàu có nụ cười...
Nơi chẳng nhiều
những cao ốc chọc trời
Nhưng lại có
nhiều nơi ươm hoa nắng
Nuôi tâm hồn thảnh
thơi đàn bướm trắng
Ngọt mắt người
sau mỗi cuộc mưu sinh...
Tiếng quạ kêu
làm giật nẩy cả mình
Hơi thất vọng
hơn bình thường kỳ vọng
Cứ nối dài... nối
dài điều mong ngóng
Một cuộc tình
muốn giải phóng: quê hai...
25-07-2020
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét