KHÓC CÙNG ĐÊM:
VŨ HÁN
Đêm nín thở cho
tan đi bệnh dịch
Những muộn phiền
lộ từ gió mà ra
Từ Vũ Hán tới
miền xa tĩnh mịch
Gục ngã bất ngờ,
ôm ngực... rời xa...
Đêm có thể như
là đêm cuối nhỉ
Khi nơi kia
đang chiến đấu không ngừng
Không cố gắng,
không biết chừng mãi nghỉ
Giọt sương nhìn
Bờ-lu trắng rưng rưng...