THANH XUÂN ĐỂ LẠI XỨ NGƯỜI
(Gieo vần tiếp)
Em nghẹn ngào giận dỗi nỗi buồn rất
bâng quơ
Giọt nước mắt tự dưng ứa ra từ bao giờ
Vỡ giàn giụa trên hai gò má trắng hồng
ấy
Xuống đôi môi mấp máy muốn nói điều đang trỗi dậy…
Em bất ngờ cất lên giọng hát nghe thật
hay
Cứ ngân lên trong veo vẻo, cao vút
ngàn mây
Lúc trầm lắng như khói sương là đà mặt
đất
Chợt oà khóc nức nở rồi tự dưng im bặt…
Đừng hỏi tại vì sao với nhiều những
băn khoăn
Đừng hỏi vì sao để có nhiều những nếp
nhăn
Khi nước mắt lại là thứ dỗ dành duy
nhất
Mà cái nỗi đau cứ vùng dậy thật tất bật…
Cuộc sống như ngọn núi cao đêm ngày
làm thân
Cheo leo khó với tới lắm để mà giữ phần
Nhiều bất lực đã đẩy em tụt lùi, dúi
dụi
Ai người cõng em hay chỉ từng bước lầm
lũi…
Có đôi lần em nằm xuống tìm kiếm niềm
vui
Từng đợt sóng mới xô qua nhấn em dập
vùi
Thật ngột ngạt, thật khó chịu và tăm
tối
Nhũn mềm tấm thân em muốn nằm nghe
gió thổi…
Mệt mỏi quá em đang nằm lại đó thật rồi
Lớp lá cây phủ dầy lắm lên chỗ em tôi
Tha hương đất khách nằm chờ ngày về đất
mẹ
Nhang khói nhạt nhoà hồi hướng tôi tiễn
em tôi…
29-11-2023
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét