Xin có đôi lời cùng chia sẻ với tác giả và ace thi hữu khi cảm nhận nội dung bài thơ ĐÀNH QUÊN của tác giả: Nguyên Hữu.
ĐÀNH QUÊN!... Đọc cái tựa của bài thơ thôi, cũng đã phần nào cảm nhận được đây là một bài thơ mang âm hưởng không mấy gì vui vẻ rồi, nếu như ta không muốn nói là một bài thơ buồn... Với nhịp điệu 6,8 của thể lại thơ lục bát càng dễ gieo vào lòng của người đọc ngụ ý của tác giả muốn giãi bày hơn... Và cụ thể ở đây là nỗi buồn của nhân vật đã trải qua và đôi lời khuyên nhủ của tác giả với chính nhân vật đã vô tình trải qua nỗi buồn này
ĐÀNH QUÊN... Khi ta đọc khổ thơ đầu,vâng khổ thơ đầu với bốn câu 6,8. Nôi dung có phần nào đó không mấy dễ lột tả được ngụ ý của tác giả cho lắm bởi lẽ ở khổ thơ này có chút sự cố, đó là sự cố ĐÁNH LỪA cảm nhận của người đọc một cách rất tài tình và tế nhị!..
Vừa là sự cố của bối cảnh tan vỡ về duyên tình cá thể nhân vật nữ với chàng trai nào đó mà nàng thương yêu và đã từng tin tưởng... để rồi duyên không trọn khiến cho nhân vật u buồn và đi vào ngõ cụt, cũng có thể dẫn tới những điều mà không ít người đã quẫn trí và dấn thân vào...tự vẫn!..
Và một sự cố nữa Hà muốn đề cập ở đây là sự cố Lừa cảm nhận của người thưởng ngoạn qua cách dùng từ rất tài tình và khéo léo,mà cụ thể ở đây là cụm từ:" bỏ đời sao em" nếu như tác giả sử dụng :" Bỏ đời đi em"...thì sao nhỉ? Nội dung sẽ thay đổi hoàn toàn đúng không ạ?... Một cách dùng từ vô cùng đắt!
" Dạt trôi con sóng đưa nôi
Mấy lời hắn nói bỏ đời sao em
Về chi phía đó bóng đêm
Khóc hờn bọt nước vờn mềm da đau..."
Vâng quả đúng một sự cố vô cùng to lớn không đáng có... Một tấm trân tình bị trối bỏ,bị cự tuyệt... Mà ở đây là hình cảnh người nam cự tuyệt duyên tình với người nữ thì phải!?...
Chỉ có vậy thì mới khiến cho nhân vật của chúng ta buồn bã và bế tác đến như vậy... Cũng chính vì điều đó mà khiến cho cả khổ thơ u sầu và tang tóc biết nhường nào...
" Mấy lời hắn nói bỏ đời sao em..."
Hà không hiểu cảm giác của ace khác ra sao và như thế nào?,chứ vớ riêng Hà thì: khổ thơ này chính là lời của tác giả muốn khuyên răn, vỗ về và an ủi nhân vật của chúng ta đây mà...
"Thôi em à, dù gì thì chuyện cũng đã sảy ra, hãy coi mọi chuyện như một cơn sóng dạt trôi cho tâm hồn phần nào được nhẹ nhàng và thanh thản như nhịp nôi ngày nào ta được ba mẹ đung đưa... Thật nhẹ nhàng và êm dịu, để rồi dần dần sẽ nhãng quên được lời nhói dạ nhói tim kia đi... Không nên hờn khóc hay trách móc gì thêm để làm sầu cho cõi dạ, mệt mềm cho bản thân,tâm trạng và đau đớn hơn về thể xác...
Một mối tình đã đi vào ngõ cụt, không lối thoát,và không còn cách nối tạo vậy... Và dường như ở đây nhân vật nữ này đã phần nào quá vấn vương, quá quyến luyến và cũng quá trân trọng,mà khiến cho tâm không ngơi niềm suy nghĩ về câu dứt tình cự tuyệt kia với tình yêu,để rồi dẫn tới sự thật nàng nhận lại thật quá phũ phàng ...
"... Biển than ghềnh đá thán rầu
Nghĩ thoáng mộ tí thì đâu thế này
Trời chiều nắng nhạt thu phai
Con diều đứt sợi dây dài thả trôi..."
Một cuộc tình đang hương nồng nghĩa đượm, ngập tràn trong niềm thương yêu của bạn tình thì đâu tới nỗi... Nhưng ở đây lại trái lại hoàn toàn, người con gái bị cự tuyệt hỏi còn gì đau đớn hơn... Và sẽ là đau gấp bội lần khi tình yêu đang nồng cháy mà vô tình vì một lý do nào đó, buộc phải chia lìa nhau vĩnh viễn với lời từ trối và đoạn tuyệt quả là cay đắng biết bao nhiêu... Một nỗi hằn vô cùng khó tảy rửa, một vết nhơ lòng khiến cho người trong cuộc không vơi niềm suy ngẫm về nó... Giá như được như tác giả khuyên kia thì hay,thì đỡ và dịu đi biết bao rồi
"...Nghĩ thoáng một tí thì đâu thế này..."
Cho dù con diều tình kia đã đứt đi sợi dây giàng cột nó... Giá như đừng cố níu kéo thì đã không khổ đau, giá như đừng dằn vặt thì tâm can sẽ dễ chịu và nhẹ nhàng như sợi dây thả trôi kia rồi...
Đằng này thì lại:
" Buồn thương khóc gọi thơ tôi
Ru hời giấc ngủ đành thôi quên đời"...
Hai câu kết này, mới cay đắng làm sao! Mộ sự tuyệt vọng đến vô cùng đã khiến cho nhân vật củ chúng ta rơi vào tình trạng bế tắc, uất ức đến nghẹn lời... Biết phải làm sao đây ngoài buồn và khóc... Khóc cho đời,khóc cho số phận hẩm hiu của mình trên thực tại, khóc từ nội tâm đến tinh thần và cũng khóc ngay cả trên những lời văn chữ viết và vần thơ... Để rồi kiệt quệ, càng ngày càng dấn sâu vào nỗi tuyệt vọng ấy và cuối cùng rũ bỏ đi tất cả để đi vào một giấc ngủ sâu lắng,một giấc ngủ có thể sẽ quên đời...
Tóm lại: ĐÀNH QUÊN một tác phẩm chứa đựng nỗi buồn đau vô cùng to lớn của người phụ nữ, đã đem lòng thương yêu chân tình trao tặng cho người mình yêu...và rồi nhận lại sự vô tâm,hờ hững...sự trối bỏ quá phũ phàng... Đây cũng là mộ lời gởi gắm tới người đọc về tiềm ẩn và nguy cơ đổ vỡ tình yêu,trong hạnh phúc lứa đôi của xã hội ta ngày nay.... Xin cảm ơn tác giả đã cho thi hữu của trang nhà thưởng ngoạn một thông điệp khá hay và có phần nào đó mang tính nóng bỏng của xã hội chúng ta ngày nay
Một lần nữa xin cảm ơn tác giả và kính chúc tác giả có thêm.nhiều tác phẩm hay hơn ĐÀNH QUÊN này nữa nha!
26-10-2017
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét