CƠM – PHỞ
Thế gian này lạ
lắm
Chán cơm thèm
phở nhiều
Nhưng chết lại
vẫn yêu
Món cơm thường
tẻ, nhạt...
Sống đời hay
khao khát
Những bát phở
thơm ngon
Cứ tươi rỏn
tươi ròn
Ăn là thèm ăn
mãi...
Chết chẳng tự thay
cái
Bát đó đó cho
nhau
Người ta để!
Tôi đâu!
Nên trùng sinh
tìm phở...
Một đời người
hay - dở
Trên vị trí từng
người
Có khóc cũng có
cười
Nơi trần gian bấn
cuộc...
Như kiếp người
có được
Phở cũng giống
thế thôi
Chỉ là tạm nhất
thời
Ăn - ở hoài có
được?...
Pháp giới leo từng
chút
Tới ngũ sắc đài
sen
Phở ăn mãi
thành quen
Nhưng dài hơi
là tụt...
Bát phở thường
nghi ngút
Vị giác, khứu
giác lừa
No nê đã đời
chưa
Vài khắc sau bụng
réo...
Tôi thì tôi nhắc
khéo
Đói thì ăn tạm
thôi
Có cơm là phải
xơi
Lấy thay là nẫu,
nhão...
Chẳng phải tự
huyễn ảo
Cơm cũng sẽ lâu
thiu
Chết rồi vẫn
còn yêu
Cúng cơm đều bữa
thỉnh...
25-09-2020
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét