NỢ ĐÊM
Ta nợ đêm về những
vần thơ
Vần mong, vần
nhớ, vần đợi chờ
Về chi? Về gì?
Về ai nhỉ?
Chỉ thấy lòng
xao xuyến, bâng khuâng...
Ta nợ đêm về giấc
mộng dâng
Mải thức canh
thâu lọc câu - vần
Mà quên khuấy mất
đêm vẫn đợi
Nựng giấc nồng,
mở cuộc Liêu trai...
Ta nợ đêm rồi một
dáng ai
Bóng đan trong
bóng - ngẫm khôi hài
Có giống không?
Bài thơ đã viết
Mà giật mình, lệ
rớt, đêm rơi...
Ta nợ đêm, mãi
nợ đêm thôi
Muốn đêm thỏa
mãn lấy đâu người
Thi sĩ nghèo ai
đeo cho được
Câu thơ nào ngỏng
ước cũng teo...
Ta nợ đêm, nợ nữa
chả sao
Trên răng - dưới
dép, chẳng chinh – hào
Đêm ghi sổ nhé,
mai mốt trả
Nặng nề đè, thơ có bổng cao?...
Nặng nề đè, thơ có bổng cao?...
Ta nợ đêm… nuốt
ngược, nghẹn ngào
Thế thời đâu phải giấc chiêm bao
Lệ rơi! Ai sót?... bờ môi lạnh
Thu mình vào… chạnh tủi… nợ đêm…
Thế thời đâu phải giấc chiêm bao
Lệ rơi! Ai sót?... bờ môi lạnh
Thu mình vào… chạnh tủi… nợ đêm…
22-10-2019
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét