ĐÊM VÀ TÔI
Họ ngủ rồi, ngủ
hết cả rồi đêm
Có lẽ cả em,
cũng trong số đó
Chỉ anh thức
thôi... thầm thì to - nhỏ
Với đêm buồn, với
dang dở nhớ - thương...
Không tin hả?
Ngọn gió lạnh vô thường
Đi khám xét phố
phường to - rộng - lớn
Thất vọng quay
về, rít gào cong cớn
Giận dỗi ngoài
thềm, đau đớn... lá khô...
Có lẽ là... chắc
tại chiếc đồ hồ
Không chạy đúng
giờ - nên gà gáy
Hay tại anh tuổi
gà phòng bên gáy
Nên tức nhau mới
vội đẩy sang canh...
Điếu thuốc
cháy, đốm lửa đỏ... mong manh
Như tình yêu,
như vần thơ tôi có
Ẩn hiện, nhạt
nhoà muốn chăng rũ bỏ
Chối từ cuộc đời,
rời kẻ long đong...
Kẻ long đong!
Nhưng mà lại thật long
Không có lẽ với
má hồng chẳng đặng
Vần thơ buồn rớt
một thanh rất nặng
Trĩu bài thơ,
sâu hoắm cả nếp nhăn...
Anh gượng cười,
có lẽ nên đi nằm
Đêm giận dỗi
kéo mặt trời lấp ló
Gió giật mình,
chạy vù đi nhìn – ngó
Nhiều người dậy
rồi, có em... - ngủ tôi...
14/03/2019
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét